Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 539

Lính cảnh vệ nhận thư: "Tôi hiểu rồi."
Hoàn thành xong nhiệm vụ, Hứa Nam Nam cũng không ở ngoài cửa nhà người ta để khiến người ta ghét nữa, cô kéo Lâm Thanh Bách trở về, vừa đi ra xa thì lập tức không kiềm được hỏi thăm: "Rốt cuộc cha anh đắc tội với người ta thế nào, mâu thuẫn này xem ra cũng không nhỏ." Sống trong cùng một khu tập thể, tốt xấu gì cũng chú ý đến vài phần mặt mũi. Có thể không kiêng nể gì mà không cho người vào nhà, thế này phải cãi nhau to đến mức nào chứ.
"Anh cũng không rõ mấy. Các chú bác cũng không nhắc tới. Nhưng hình như là tư tưởng và quan niệm khác xa nhau. Vấn đề này cha anh không nói, bọn anh cũng không tiện hỏi."
Hứa Nam Nam thầm nghĩ, vì tư tưởng và quan niệm khác nhau mà có thể cãi nhau to như vậy, tính tình của người thế hệ trước quả thật quá ngang bướng.
Lúc này, Chu Vân Sơn tính tình ngang bướng, đang cáu kỉnh nằm trên giường. Ông ấy cảm thấy lính cảnh vệ thật sự không hiểu chuyện, lại còn truyền tin cho người của nhà họ Lâm, thế này là đánh vào mặt ông ấy đấy.
"Được rồi được rồi, tức giận đến thế à, chẳng phải người ta đi rồi sao, mỗi ông khăng khăng làm ầm lên." Ở bên cạnh, một người phụ nữ trung niên tóc ngắn vừa đút thuốc cho ông ấy vừa khuyên nhủ.
"Tôi không vui đấy thì sao?" Chu Vân Sơn lầu bầu: "Rốt cuộc bà là vợ của ai, giúp cho ai chứ."
Bà Chu bất lực liếc ông ấy. Đã bao nhiêu năm rồi mà tính cách này vẫn không sửa được.
"Giúp ông, được chưa."
"Vốn phải nên giúp tôi, ban đầu vì tên Lâm Trường Chinh đó mà tôi khổ sở biết bao nhiêu. Cái tên không giữ vững lập trường đấy, chỉ nhìn thấy ông ta thôi tôi đã thấy phiền."
Lính cảnh vệ ở bên cạnh nhìn tính khí như nòng pháo của Chu Vân Sơn, trong lòng hơi sợ sệt. Nhưng chuyện đã đồng ý với người ta cũng không thể không làm. Bèn lấy bức thư kia ra từ trong tay áo.
"Báo cáo thủ trưởng, vừa rồi đồng chí nữ đến cùng còn bảo tôi gửi cho ngài một bức thư. À, vị đồng chí nữ này đến từ Nam Giang."
Nghe đưa thư, Chu Vân Sơn đang định nổi giận, lại nghe đến Nam Giang, lập tức ngơ ngẩn: "Nam Giang? Là ai ở Nam Giang nhỉ, lớn tuổi rồi, đầu óc cũng lú lẫn."
Bà Chu cầm chén thuốc hơi ngẩn người: "Tiểu Vu là người Nam Giang."
Bên cạnh Chu Vân Sơn chỉ có một người là Tiểu Vu. Người đã hy sinh gần hai mươi năm.
Chu Vân Sơn chinh chiến nửa đời người, thăng thăng trầm trầm không biết bao nhiêu lần. Những chiến hữu bên cạnh cứ đến rồi đi, ngay cả bản thân ông ấy cũng chẳng nhớ rõ nổi. Nhưng thằng nhóc tên Vu Hải ấy. Cứ nhắc đến cậu ấy là ông ấy vẫn nhớ rõ mồn một.
Xuất thân của Vu Hải khác với tên chân đất Chu Vân Sơn ông ấy. Thằng nhóc này xuất thân từ gia đình công nhân, tốt xấu gì có thể ăn được miếng cơm, biết được con chữ. Làm dân thường thì cũng sẽ có cuộc sống yên ổn ấm no. Thế mà thằng nhóc này lại lén chạy đi nhập ngũ. Cậu ấy vừa thông minh, lại có vài năm đèn sách, giỏi giang vô cùng. Sau khi đến đội cảnh vệ của Chu Vân Sơn, lúc nào cũng làm công tác tư tưởng khiến Chu Vân Sơn vô cùng ghét bỏ.
Nhưng cũng vì thằng nhóc này mà Chu Vân Sơn bắt đầu học chữ, trở thành một người nửa văn hóa. Khi Chu Vân Sơn được thăng chức thì Vu Hải cũng thăng lên làm đội trưởng đội cảnh vệ.
Chu Vân Sơn thường nói, phải tìm cho Vu Hải một cô vợ, tránh cho thằng nhóc này ngay cả đời sau cũng không có. Đây chẳng qua chỉ là lời nói bông đùa mà thôi, ai ngờ về sau lại trở thành sự thật.
Lửa đạn bay đầy trời, bộ chỉ huy cũng bị ảnh hưởng.
Chu Vân Sơn bị thương nặng, chỉ còn lại nửa cái mạng, Vu Hải cõng ông ấy chạy. Người bên cạnh ngã xuống ngày càng nhiều, cuối cùng chỉ còn lại Vu Hải và ông ấy.
Vu Hải vứt ông ấy vào trong rừng sâu, còn bản thân mình thì đi đánh lạc hướng quân địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận