Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 311

Số tiền trước mắt cũng đủ dùng. Dù không bán được đồ thì giữ lại cũng không thiệt.
Hứa Nam Nam đang suy nghĩ, thì khung thoại lại xuất hiện: "Quả nhiên, có sản phẩm mới."
Là người mua đã hẹn một tuần liên lạc một lần trước đó.
Hứa Nam Nam lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng trả lời: "Bạn thân ái, lần này bạn nhanh thật đấy."
"Bạn nói có hàng mới, tôi cứ luôn ngóng đấy."
"Vậy, bạn mở cửa hàng Taobao chưa?"
Bên đấy ném qua một đường link, Hứa Nam Nam lúng túng: "Không mở đường link được."
Đối phương gửi biểu cảm khinh thường, gửi đến một cái tên: "Nhà trọ Duyệt Lai".
Hứa Nam Nam lập tức mở ra, phát hiện bên trong quả thực có mấy loại hàng hóa, mấy quyển sách cũ. Và còn có cả sách giáo khoa...
"Khảo cổ học Trung Quốc": "Lý thuyết đại cương về khảo cổ học"... chà, người này là người tài giỏi.
Về cửa hàng của mình, Hứa Nam Nam thấy mấy đồ đồng cô vừa niêm yết giá đã bán hết. Và còn là cùng một người mua.
"Mau niêm yết giá những thứ khác."
Hứa Nam Nam nói: "Bạn ra giá đi." Dù sao, sau này còn phải thường xuyên giữ liên lạc với vị khách này, cô cũng không ngại bỏ qua lợi nhuận. Mấu chốt là cô không biết rõ giá cả của thứ này.
Bên kia thì lại cẩn thận, hai ly rượu bằng đồng, một cái nồi đồng, đưa hai mươi ngàn. Ngoài ra còn ném một đống kiến thức khoa học về đồ đồng sang. Dù sao mấy thứ này cũng không giá trị lắm, nhưng giúp ích cho việc nghiên cứu phong tục dân gian.
Hứa Nam Nam cũng không mặc cả, chỉ lấy mười lăm ngàn tệ, một cái cốc đồng khác thì tặng luôn cho đối phương. "Chỗ tôi có một số bộ phận máy móc cần được định chế, không biết chỗ bạn có tiện không."
"Bộ phận máy móc gì?"
Hứa Nam Nam nhanh chóng gửi các yêu cầu trên đơn đặt hàng sang. Ngay cả những yêu cầu về vật liệu cũng gửi đi.
Một lúc sau, đối phương trả lời: "Không thành vấn đề."
Hẹn ngày mai liên lạc lại xong, Hứa Nam Nam đang định thoát khỏi cửa hàng Taobao thì khung đối thoại đột nhiên hiện lên: "Chờ đã, cửa hàng bạn có bán đồ ngọc không?"
"Có."
"Bán như thế nào?! Nếu tôi nhìn không sai thì đây chắc là ngọc phỉ thúy. Nếu tôi có thể nhìn ở ngoài thì tốt quá. Cái này là đồ thật sao?"
"Là thật."
"Bạn định ra giá bao nhiêu. Vòng ngọc chất lượng như vậy, vậy mà bạn lại bán trên Taobao." Giọng điệu của người đó trông còn có phần đau đớn vô cùng.
Đừng coi thường sự toàn năng của Taobao, được không? Nếu tôi không thêm bảo vật vào thì mấy người làm sao tìm được bảo vật?
Thế nên Hứa Nam Nam gửi đi một tin nhắn: "Tôi chỉ để chơi thôi, không muốn bán."
Đóng khung thoại, Hứa Nam Nam mở mắt ra: "Tôi thật sự không muốn bán. Đồ tốt thế này để lại làm vật gia truyền thì tốt hơn."
Kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ, lại có thêm vật gia truyền, còn tìm được trợ thủ, Hứa Nam Nam cảm thấy tinh thần mình vô cùng sảng khoái.
Sáng ngày thứ hai, ăn một bữa ăn sáng ngon, Hứa Nam Nam lại bắt đầu bận rộn. Cô đi mua bộ váy liền, mua giày da...
Đừng thấy ngoài đường nhiều người mặc váy liền mà tưởng dễ mua.
Vừa bước vào quầy quần áo của cửa hàng tổng hợp thì giống như một cuộc đấu mua sắm lớn, từ trong ra ngoài bao vây cũng phải mấy lớp. Hứa Nam Nam chen nửa ngày mới chen được vào trong. Nếu không phải cô muốn mặc thử quần áo của thời đại này thì cô cũng không tự làm khổ mình như vậy.
"Đồng chí, bốn bộ váy liền." Hứa Nam Nam chỉ tay. "Hai bộ màu vàng, hai bộ màu đỏ."
Nhân viên bán hàng mỉm cười, lấy ra một tấm biển "hết hàng" từ dưới bàn. Muốn mua váy liền thì phải đặt trước, hết màu vàng rồi, màu đỏ à? Màu này cũng hết luôn.
Lừa ai chứ. Đừng bắt nạt người chưa xem ti vi, lúc chiếu cảnh các nhân vật chính quen biết nhân viên bán hàng tại quầy, đồ gì mà không mua được.
Đợi đám đông giải tán, Hứa Nam Nam chống tay lên quầy, mỉm cười nhìn nhân viên bán hàng.
"Đồng chí, tôi đi rất xa mới đến được đây, không thể tay không ra về được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận