Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 277

Hứa Nam Nam ngượng ngùng cười cười đứng lên: "Cảm ơn các đồng chí đã ủng hộ và động viên em, hầm mỏ là nhà của chúng ta, việc kiến thiết đều phải dựa vào mọi người. Với việc coi mỏ sắt như nhà, là vinh quang của người làm ở hầm mỏ chúng ta, em sẽ kiên trì đấu tranh gian khổ vì kiến thiết của mỏ sắt, của bộ phận vật tư. Toàn tâm toàn ý phục vụ các đồng chí công nhân ở hầm mỏ."
"Hay lắm, đồng chí Hứa Nam nói rất hay." Trưởng ban Tiêu vỗ tay tán thưởng.
Đứa trẻ này rất biết nói chuyện đấy, ừ, đúng là người có thể đào tạo.
Tham gia vào buổi họp hoan nghênh người mới, Hứa Nam Nam phát hiện cảm giác thực sự rất khác biệt, môi trường trước đó còn thấy có phần xa lạ thoáng cái đã trở nên quen thuộc,
Những người trong văn phòng dường như cũng đã hoàn toàn tiếp nhận thành viên mới là cô. Gọi cô cũng không gọi đồng chí nữa, những người lớn tuổi hơn thì gọi cô là Tiểu Hứa, những người trẻ tuổi chút thì gọi thẳng cô là Nam Nam.
Đến lúc này, Hứa Nam Nam mới cảm thấy mình thật sự đã bắt rễ ở hầm mỏ. Chân đã đứng vững.
Sau này, cô chính là một nhân viên vật tư ở bộ phân vật tư của mỏ sắt Nam Giang.
"Nam Nam, chờ một chút." Buổi chiều lúc tan tầm, Hứa Nam Nam đang vui vẻ định tới cổng hầm mỏ tìm Hứa Tiểu Mãn cùng về nhà để đến thăm ông Vu và bà Vu.
Mới rời khỏi văn phòng đi không xa thì bị người ta gọi lại.
Lý Tĩnh mặt mày tiều tụy đứng ở ven đường, cô ta cũng còn rất thông minh, không đến bộ phận vật tư tìm người.
Hứa Nam Nam liếc nhìn cô ta một cái rồi trực tiếp bỏ đi.
"Mày không được đi, tao còn chưa nói gì." Lý Tĩnh chạy tới nắm lấy cánh tay của cô, sức tay mạnh đến mức khiến Hứa Nam Nam thấy đau.
Cô mất kiên nhẫn giãy giãy, nhíu mày nhìn Lý Tĩnh: "Cô còn muốn làm gì nữa, nhà đó không phải của tôi, cô đến ầm ĩ cũng vô ích."
Lý Tĩnh trừng mắt nhìn cô, cứ không nói gì, vành mắt càng lúc càng đỏ lên: "Hu hu… tôi, sao số tôi khổ thế này, sinh ra một đứa tai họa như mày."
Vừa nói vừa ngồi xổm trên mặt đất khóc lên, tay thì ôm ống quần cô như thể sợ Hứa Nam Nam sẽ bỏ đi.
Bên cạnh có người đi ngang qua, nhìn tình hình hai người bọn họ thì chỉ trỏ.
Hứa Nam cảm thấy hơi tức giận. Mọi chuyện đã đến bước này, cô ta tại sao mà vẫn chưa rút ra được bài học, còn muốn xông lên.
Nhìn thấy Lý Tĩnh như vậy, cô lùi lại một bước, nhìn Lý Tĩnh đang ngồi xổm trên mặt đất: "Nếu cô khóc nữa, tôi sẽ đi luôn. Cô như thế này là muốn cho ai xem, lại muốn để người ta nói tôi bất hiếu nữa à? Cô nghĩ hai chúng ta vẫn còn quan hệ mẹ con sao? Hay cô nghĩ cô có tư cách làm mẹ tôi?"
Lý Tĩnh ra sức khóc, giống như đã khóc đủ rồi, cô ta run rẩy đứng lên, lau nước mắt, để lộ ra hai mắt sưng đỏ.
"Mày sao không phải là con gái của tao chứ, mười tháng mang thai, lúc ở trong bụng tao thì mày quậy phá không chịu yên ổn. Tao biết mày trách tao không quan tâm đến mày suốt bao năm qua, nhưng mày sao biết được tao sống có tốt không chứ? Bà mày coi thường tao, không coi tao như con người. Cha mày thì làm ở trong hầm mỏ, bị bao nhiêu cô gái trẻ nhắm vào. Kết quả là tao lại sinh ra mày là con gái, nhà họ Hứa đó suýt nữa là nhìn tao như thể súc vật luôn kìa."
Nhắc đến những chuyện xảy khi đó, trong lòng Lý Tĩnh vẫn thấy khổ thân, cảm thấy mình đời này chẳng có được mấy ngày tốt đẹp.
Cô ta từ khi sinh ra đã là kẻ tôi tớ, gả đến nhà nhà họ Hứa thì cô ta vẫn là làm tôi tớ cho bà Hứa.
Bây giờ ngay cả con gái cũng không nhận cô ta.
Hứa Nam không hứng thú nghe cô ta kể về những chuyện này. Thời đại đó, chẳng mấy ai được sống sung sướng. Nhiều bậc cha mẹ đến thế, sao không thấy người ta bỏ con mình cho người ta chăm lo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận