Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 209

Hứa Mai Tử ở bên cạnh nói: "Hay là cháu cũng đi thi thử xem sao."
Chị ta không cứng đầu như Hứa Hồng, trong lòng cũng hiểu rõ, dù sao thì thi đại học cũng khá xa vời, nếu như có thể thi đỗ công nhân, cũng chẳng thua kém là bao.
Hơn nữa cách thời gian chị ta đi học đại học cũng còn mấy năm nữa, chị ta không dám cam đoan là đến lúc đó sẽ không có biến cố gì xảy ra.
Dù sao thì đến lúc đó Long Long và Lỗi Tử đều đã lớn cả rồi. Theo tính cách của bà nội chị ta, trong nhà chỉ còn lại hai đứa cháu gái lớn là chị ta và Hứa Hồng, ai biết được sẽ như thế nào.
"Được, cả hai cháu đều đi thi, đều đi xem sao." Lý Tĩnh vừa nghe Hứa Mai Tử cũng có ý muốn đi, quả thật rất vui mừng.
Nếu như cả hai đứa đều thi đỗ, vậy thì quá là tốt rồi. Cô ta quả thật là sắp được hưởng hạnh phúc rồi.
Sau này tiền lương của chồng sẽ gom cất lại, tiền lương của Mai Tử và Hồng Hồng cũng cất một nửa, còn một nửa thì để tiêu. Hơn nữa lương thực cũng không phải lo nữa, chỉ riêng mỗi lương thực tiêu chuẩn của ba người họ thì mỗi tháng đều được phát năm mươi cân.
Hai đứa trẻ nhà ông Hứa chuẩn bị đi thi, Lý Tĩnh coi đây là chuyện lớn nhất trong gia đình, còn đề nghị Hứa Kiến Sinh nghĩ cách lấy đề thi trước. Đến lúc đó, khả năng đỗ đạt sẽ cao hơn một chút.
Dù sao thì anh Hứa nhà bọn họ cũng đã làm việc trong hầm mỏ nhiều năm, lại còn là chủ nhiệm, quản lý nhiều người như vậy, lấy một cái đề chắc chắn không khó.
Hứa Kiến Sinh nghe thấy những lời này thì suýt chút nữa không nể mặt lũ trẻ để cho cô ta một cái tát trước mặt bọn nó.
Tuyển dụng hàng năm là việc lớn ở hầm mỏ. Bao nhiêu người cố gắng tìm mọi cách để thi vào. Bao nhiêu con mắt nhìn vào như thế thì ai dám ra tay?
Nếu việc này bị người khác bắt được thì còn tiếp tục làm việc được hay không? Cứ coi như là giữ được công việc thì cũng không lăn lộn nổi ở hầm mỏ nữa.
Những người không thi đỗ lại không phỉ nhổ tới mức đủ dìm chết hắn ta luôn ấy chứ.
Lý Tĩnh vừa nghe thấy không được, bèn thay đổi chủ ý lên hai đứa trẻ, không cho hai đứa đến trường lên lớp nữa, chỉ ở nhà chuẩn bị cho kỳ thi thôi.
"Dù sao thì các môn học ở trên trường cũng không quan trọng, xin nghỉ mấy ngày cũng không sao, quan trọng là chuyện bên hầm mỏ. Thi đỗ rồi thì các cháu là giai cấp công nhân chính cống rồi. Sau này các cháu có đi đến đâu cũng là hơn người ta một bậc. Còn được lĩnh lương thực cung ứng, nhận được đồng lương mấy chục đồng."
Hứa Mai Tử cười, nói: "Bác ơi, nhà chúng ta có hai người đi thi, người khác chắc chắn sẽ nhìn vào. Nếu như cháu và chị Cả không lên lớp, lỡ may thi không đỗ, bọn họ không phải sẽ cười nhà chúng ta sao? Cháu vẫn đi học thôi, dù gì hy vọng của cháu cũng không nhiều."
Lý Tĩnh cảm thấy cũng có lý. Trứng không thể bỏ hết vào cùng một giỏ, không may nếu vỡ hết cả, người ngoài không phải cười chết mất sao. Thế là cô ta bèn chỉ bắt Hứa Hồng không đến lớp nữa, ở nhà chuẩn bị thi.
Hứa Hồng cũng vui vì được nghỉ ở nhà, nhưng vẫn còn rất chống đối việc đến hầm mỏ để thi. Buổi tối khi đi ngủ còn than thở với Hứa Mai Tử: "Thi cái gì chứ, còn không phải không muốn nuôi chúng ta nữa sao, muốn chúng ta kiếm tiền nuôi cô ta à. Hứ, cũng không thử nghĩ xem, nếu không phải nhờ có nhà ông Hứa chúng ta thì với xuất thân của cô ta còn được sống những ngày tốt đẹp vậy sao?"
Những lời này là Trương Thúy Cầm thường xuyên thì thầm vào tai chị ta.
Hứa Mai Tử không nói gì, một lúc sau mới nói: "Bác đã nói như vậy rồi, nếu chị không đi, chắc chắn bác sẽ nói với bà. Đến lúc đó chị vẫn sẽ phải đi. Nhưng nếu thực sự thi không đỗ thì có thể trách ai được đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận