Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 243

Cũng phải, quản lý người ta mỗi ngày chuyện phải làm chất đống, nói ra chuyện căn nhà này có ý nghĩa gì không? Cho dù lấy được căn nhà đó thì có thể giải quyết được vấn đề cho mấy người? Có giỏi thì tự anh đi đòi căn nhà đó được rồi báo cho quản lý mỏ người ta là xong. Không chừng còn có thể phát cho anh tấm bằng khen này nọ nữa đấy.
Mọi người nhao nhao liếc nhìn anh ta rồi lắc đầu thở dài, đúng là một đồng chí tốt, là đồng chí công đoàn nghĩ cho công nhân chân chính. May mà không phải người của ủy ban mỏ chúng mình.
Trải qua chuyện của Ngô Kiếm, không ai trong ủy ban mỏ bàn tán nữa.
Dẫu sao quản lý mỏ còn không nói gì, những cán sự nhỏ bọn họ nhọc lòng làm gì. Trái lại, sau khi Chu Phương sửa sang văn bản xong, còn đọc một lần ở trước mặt mọi người, trong đó còn nhấn mạnh tinh thần chí công vô tư, dâng hiến cho công nhân của đồng chí Ngô Kiếm. Khuyến khích các đồng chí công đoàn phải học tập như đồng chí Ngô Kiếm.
Đúng vậy, là khuyến khích đồng chí công đoàn. Ai bảo công đoàn có một người đại biểu như vậy chứ, mọi người phải noi gương theo đấy.
Các đồng chí trong ủy ban mỏ lại vỗ tay lần nữa, ai nấy cũng nở nụ cười trên môi.
Về chuyện của Hứa Nam Nam, tóm lược lại thì không để lại chỗ nào khiến người khác phải chú ý.
Các công nhân mỗi ngày cũng chỉ có thể thông qua cột thông báo để biết được tình hình ở hầm mỏ. Tan tầm, mọi người đều đi về phía nhà ăn, nhìn một cái theo bản năng, ồ, có tin tức mới.
Đứng xem một lúc, nhìn thấy nội dung trên đó, tất cả đều gật gù.
Cán sự công đoàn này thật không tệ, tinh thần tốt thế này, sau này chúng ta có chuyện gì thì đều có thể đến công đoàn để giải quyết.
Hứa Mai Tử cũng nhìn thấy tin tức trên cột thông báo, khi nhìn thấy Ngô Kiếm được thông báo khen ngợi, trong lòng chị ta như uốn phải mật.
Chị ta đã mười lăm tuổi rồi, là độ tuổi biết chuyện. Lại thường xuyên ở cùng với Hứa Hồng, cũng hiểu biết khá sớm về chuyện tình cảm. Tuy trước đây chị ta đã thề thốt với mẹ Hứa Xảo, cam đoan đợi đến sau khi đỗ đại học mới hẵng nghĩ đến vấn đề tình cảm. Nhưng hiện tại không còn hy vọng thi đại học nữa, chị ta đương nhiên cũng phải chuẩn bị trước cho mình.
Ngô Kiếm này trông ưa nhìn, lại có học, còn có hộ khẩu thành phố. Nghe nói trong nhà chỉ con trai duy nhất là anh ta, sau này thứ gì cũng là của anh ta.
Tự Hứa Mai Tử biết hoàn cảnh của mình, không thể thi đại học, bây giờ nhiều nhất chị ta chỉ là một cô gái hộ khẩu nông thôn, hơn nữa còn là công nhân học việc ở hầm mỏ, không có hộ khẩu, không phải công nhân chính thức, cũng chỉ có trình độ học vấn trung học cơ sở, có thể tìm được người như Ngô Kiếm đã là giới hạn rồi.
Chị ta không học theo cái kiểu nói như rồng leo, làm như mèo mửa của Hứa Hồng. Mẹ chị ta nói rồi, người phải biết tự lấy mình. Cho nên chị ta thấy Ngô Kiếm là người thích hợp cực kỳ.
Hơn nữa Ngô Kiếm dường như cũng có chút ý với chị ta. Gần đây lúc hai người gặp mặt, cũng nói được vài lời với nhau.
Đợi qua hai năm chị ta lớn hơn chút, lại chuyển thành chính thức thì có thể kết hôn được rồi.
Nhìn thấy Ngô Kiếm có triển vọng như thế, chị ta không khỏi cảm thấy tự hào.
Buổi trưa không về nhà ăn cơm, chị ta đi đến nhà ăn tìm Ngô Kiếm. Quả nhiên nhìn thấy Ngô Kiếm đang ngồi ăn cơm ở vị trí cũ, một món thịt một món chay, ăn cùng với cơm, thoảng nhìn đã biết là người nhà cửa có lương thực để ăn.
Có mấy nữ công nhân trẻ tuổi nhìn về phía anh ta.
Hứa Mai Tử cũng đi múc phần cơm giống như Ngô Kiếm rồi ưỡn ngực bưng bát cơm bước tới.
"Cán sự Ngô, thật là trùng hợp, lại gặp anh rồi."
Hứa Mai Tử không ngồi xuống ngay, mà ôm bát cơm đứng ở bên cạnh, xem chừng như là tình cờ gặp được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận