Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 242

Nhà do chính tôi kiếm được, không cần biết tới từ đâu thì đó chính là do tôi kiếm được. Kết quả bây giờ phải hiến tặng, vậy sau này có phải tôi cứ nên dứt khoát ở hầm mỏ đợi được chia nhà là được phải không? Người khác nhìn thấy kết quả như thế này, có phải cũng sẽ đợi hầm mỏ chia cho luôn đúng không? Vì một căn nhà mà làm phai mờ đi đấu tranh lao động của công nhân hầm mở, phai mờ đi nhiệt huyết xây dựng xã hội, tôi cảm thấy lỗi này mình không gánh được."
"Hứa Nam Nam, cô già mồm át lẽ phải." Ngô Kiếm đỏ mặt tía tai, thậm chí còn không thêm vào hai chữ đồng chí. Anh ta cảm thấy mình bị người phụ nữ này làm cho cứng họng, là người của công đoàn, thật sự là quá mất mặt.
"Tôi lại thấy lời của đồng chí Hứa Nam Nam rất có lý." Quản lý mỏ Cao nói.
Những người khác nhìn về phía quản lý mỏ Cao.
Trên thực tế, chuyện Hứa Nam Nam có nhà, có người hâm mộ ghen tị, nhưng thật sự bảo người ta lấy ra thì lại không đến mức đó.
Đều là những người trí thức, không có ai mặt dày đòi lấy đồ của người ta như vậy được cả.
Nếu ngôi nhà của Hứa Nam Nam là do hầm mỏ phân cho thì bọn họ sẽ không nói lời nào, có phá dỡ ủy ban mỏ cũng phải đòi cho được căn nhà. Nhưng căn nhà này không phải của hầm mỏ, người nào có thể cướp được hay sao?
Cướp được cũng chưa chắc có thể chia cho nhà mình, không nhất thiết phải vì chuyện này mà đụng chạm người khác.
Ngô Kiếm vừa nghe quản lý mỏ Cao đứng về phía Hứa Nam Nam, trán lập tức đen lại.
Quản lý mỏ Cao đã sắp nghỉ hưu, ông sống nhiều năm thế rồi, từ khi trước khi dựng nước đến sau khi dựng nước, nhìn qua biết bao nhiêu chuyện, còn không biết được tâm tư của Ngô Kiếm sao?
Đây là điển hình của việc không ăn được nho thì nói nho chua.
"Suy nghĩ của đồng chí Ngô Kiếm cũng có đúng, tấm lòng chí công vô tư, hiến dâng cho mỏ sắt Nam Giang chúng ta. Đây là tinh cảm sâu đậm cao thượng, tinh thần đáng cho mọi người học tập, chúng ta trước hãy vỗ tay cho đồng chí ấy."
Tiếp theo là một tràng pháo tay vang dội.
Ngô Kiếm nghe thấy những tiếng vỗ tay thì cuối cùng cũng mới định thần lại, trên mặt còn có chút ửng hồng, bất kể như thế nào thì nhìn chung cũng đã lọt vào mắt của quản lý.
Tiếng vỗ tay kết thúc, quản lý Cao lại nhìn Hứa Nam Nam: "Suy nghĩ của đồng chí Hứa Nam Nam cũng rất đáng được ghi nhận. Phải tự nỗ lực giải quyết vấn đề của chính mình, không tăng thêm gánh nặng cho hầm mỏ, tinh thần tự lập tự cường này, cũng chính là tinh thần có sẵn của tất cả công nhân mỏ sắt Nam Giang của chúng ta. Nếu tất cả công nhân mỏ sắt đều có thể giải quyết vấn đề của bản thân mình thì ủy ban chúng tôi cũng sẽ không có gì phải ưu sầu."
Các đồng chí trong ủy ban mỏ gật đầu lia lịa, đúng vậy. Mỗi ngày có một đống người đến tố cáo, rong nhà khó khăn nhường nào này, nuôi bao nhiêu là con cái ăn không đủ no này, không có phòng ở này, yêu cần mỏ phải giải quyết. Nhiều người như vậy, giải quyết thế nào đây chứ, giải quyết người này thì người kia lại đến ầm ĩ.
Không giải quyết nổi!
Quản lý mỏ Cao nói: "Vì vậy tinh thần của hai đồng chí hôm nay rất đáng để chúng ta học hỏi và tuyên dương. Tôi đề nghị thế này, sửa sang lại bài phát biểu hôm nay thành công văn, đặt lên cột bố cáo để mọi người học tập. Chuyện này do Tiểu Chu phụ trách nhé."
"Vâng!" Tiếng Chu Phương vang dội, cười lộ ra nọng cằm.
"Được rồi, buổi học hôm nay đến đây kết thúc, mọi người đi làm việc cả đi." Quản lý mỏ Cao nói xong thì rời đi ngay.
Ngô Kiếm nhìn tình hình này mà thấy mông lung. Quản lý mỏ có ý gì vậy, là để Hứa Nam Nam giao nhà ra, hay là không giao nhà vậy chứ?
Anh ta không rõ, nhưng những người khác thì đều lòng sáng như gương, quản lý mỏ làm thế này là tỏ rõ không quản chuyện này đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận