Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 330

"Chỉ là miệng nói hẹn hò với nữ công chức nhà người ta thôi. Về mặt ngôn ngữ thì có chút mâu thuẫn, nên mới bị người ta bắt đến đồn cảnh sát. Bởi vì người kia là người của mỏ sắt Nam Giang, nên đang định đóng nhốt vài ngày, dạy cho một bài học, cũng là cho mỏ sắt Nam Giang một lời giải thích."
Nghe thấy chuyện này được xử lý khá ổn, chủ tịch huyện Tôn gật đầu, nhìn Lâm Thanh Bách nói: "Tiểu Lâm à, cháu xem đây cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, cháu cũng không cần tự trách nữa. Sau này dẫn dắt đội ngũ cho tốt là được rồi. Thế này đi, để ông Cao ở đây giúp cháu tìm hiểu thêm về tình hình của huyện, sau này cũng thuận tiện triển khai công việc, cháu thấy thế nào?"
Phản đồ.
Bộ trưởng Lưu tức giận đến mức nghiến răng. Đã gọi là Tiểu Lâm rồi cơ à. Trước đây còn nói muốn ra oai với người mới đến này, tránh việc người mới đến không hiểu việc ở huyện rồi chỉ huy linh tinh. Mới đó mà đã thay đổi làm phản lại rồi.
Còn cả cái thứ giở trò lưu manh đó, sớm không giở muộn không giở, cứ phải giở trò vào hôm qua. Quá trùng hợp! Nếu không thì tên họ Lâm này cũng không tìm ra cớ để chỉnh đốn nội bộ rồi. Mẹ nó, đây là muốn đoạt quyền mà.
Tuy rằng chỉ nhốt mấy hôm, nhưng sau khi bộ trưởng Lưu đặc biệt dặn dò, trong thời gian Đổng Vũ bị giam chỉ được cho uống nước, không được ăn.
Lương thực không đủ, còn có thể cho lưu manh ăn à?
Hứa Nam Nam vẫn chưa biết, vở kịch "sự kiện lưu manh" do cô mà ra đã mở ra cho bộ trưởng Lâm mới đến một bước đột phá, giúp người ta đứng vững một chân ở đây.
Lúc này cô đang ủ rũ đối mặt với sự chỉ trích của đồng chí Lý Kim Hoa.
Lý Kim Hoa ở nhà đợi liền mấy ngày, không đợi được con trai trở về, cũng không dám đến đồn cảnh sát gây sự. Đi tìm lãnh đạo xưởng thì lãnh đạo xưởng cũng không dám giúp đỡ.
Cuối cùng chỉ có thể lại chạy đến nhà ông Vu cầu cứu.
Chuyện này do cháu gái nhà ông Vu gây nên, bây giờ vẫn phải dựa vào cô cháu gái này mới được.
"Cháu trai tôi còn đang ở nhà đợi cha kìa, sao các người có thể nhẫn tâm như vậy, như này là muốn hại chết Đổng Vũ nhà chúng tôi mới chịu thôi sao."
"Cô còn dám đến nhà chúng tôi, có bản lĩnh cô đến đồn cảnh sát hỏi đi. Tác phong của con trai cô không tốt, đáng bị giam giữ." Bà Vu nói.
Cả đời này bà ấy không muốn gây sự với ai. Nhưng lần này bà ấy giận không nhịn nổi nữa rồi. Nếu không phải Nam Nam nhanh nhẹn thì không phải đã bị Đổng Vũ đó bám lấy rồi sao.
Lý Kim Hoa nói: "Tôi không cần biết, con trai nhà chúng tôi chính là bị Hứa Nam Nam nhà các người đẩy vào, bây giờ chỉ có cô ta có thể giúp Đổng Vũ ra ngoài được thôi. Ông phải đến đồn cảnh sát nói, nói nó không giở trò lưu manh, không thì không xong với tôi đâu."
"Anh ta la hét nói hẹn hò với cháu, còn nói gì mà sau này kết hôn sẽ xử lý cháu, đây không phải giở trò lưu manh thì là gì. Một cô gái chưa đến mười tám tuổi như cháu, anh ta nói với cháu những lời này chính là giở trò lưu manh chứ là gì. Cháu nói cho thím biết, nếu không phải ông bà cháu hiền lành thì lần này cháu chắc chắn sẽ để anh ta ngồi tù. Bây giờ cháu chỉ để họ giam giữ anh ta bảy ngày là đã là hời cho anh ta rồi."
"Cái gì, cô nói chỉ giam giữ bảy ngày?" Lý Kim Hoa không tin. Mấy ngày nay bà ta không đến đồn cảnh sát, còn chưa biết được chuyện này.
Hứa Nam Nam cười nhạt: "Nếu thím còn gây sự nữa, cháu mà không vui, thì sẽ không chỉ là bảy ngày thôi đâu. Thím xem mà làm đi." Câu này dĩ nhiên dọa được người khác chứ cô không có bản lĩnh đó. Mấy hôm nay cô cũng đi tìm Vệ Quốc Binh hỏi thăm chuyện của Đổng Vũ, cô cũng biết chắc chắn không giam nổi Đổng Vũ được bao ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận