Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 628

Hứa Nam Nam thấy biết ơn từ tận đáy lòng với đồng chí này. Nhìn xem, giúp đỡ người ta mà cũng chủ động như thế.
Có điều Hứa Nam Nam cũng không phải kiểu người lấy không của người khác, cô gửi tin nhắn hỏi: "Cứ làm phiền cậu vậy thì cũng không được, hay là thế này, tôi gửi cậu chút tiền hoa hồng nhé?" Cái chính là phải chú trọng để có thể phát triển lâu dài. Thứ gọi là tình người dùng lâu cũng sẽ mất đi. Nhưng người này dường như cũng không thiếu tiền. Nhìn dáng vẻ đại gia của cậu Hai là biết rồi.
Đưa tiền có phải tầm thường quá rồi không?
Đúng là biết cách dạy con mà. Hứa Nam Nam cảm khái, rồi cười tít mắt nhắn lại: "Như vậy không được. Không làm mà hưởng cũng không phải cách hay. Cậu có thể giúp tôi mua những đồ ấy đã là giúp tôi việc rất lớn rồi. Hay là như vậy, sau này tôi gặp được món đồ cổ nào tốt sẽ tặng cậu, không lấy tiền đâu."
"Không được, nhất định phải lấy." Nhận đồ rồi mới có thể ghi nhớ tình cảm này, sau này mới không tùy tiện trì hoãn được. Hứa Nam Nam tính toán hết rồi.
Bên kia im lặng một lúc mới lặng lẽ nhắn một tin: "Được rồi."
Hứa Nam Nam vui vẻ, nhanh chóng nói: "Lần này tôi muốn các loại tài liệu về vật liệu, ví dụ như là thép tấm… cũng cần phải cơ bản một chút." Với trình độ phát triển của hiện tại, nếu mà tài liệu gửi qua quá cao siêu thì có lẽ cũng không thể làm ra được.
Hứa Nam Nam ho một tiếng, có chút chột dạ, sau đó nói bừa: "Vẫn còn đang mò mẫm đây nhưng cũng gần được rồi." Nghe anh Lâm nói rằng đang thực nghiệm rồi, có lẽ rất nhanh thôi là có thể dùng được.
Được người ta khen như vậy, Hứa Nam Nam không những không đắc ý, trái lại còn thấy ngại. Cô vốn dĩ xem không hiểu những thứ ấy. Người này có phải quá đơn thuần rồi không, nói gì là tin nấy. Lại nghĩ đến cậu Hai, cậu ngốc ấy cũng không quá thông minh, lại quay qua nhìn người này, càng quen lại càng thấy cậu ta cũng không xảo quyệt như mình tưởng tượng. Cũng may là còn gặp được cô, tốt xấu gì cô không đi lừa gạt người ta. Nếu như hai người này mà gặp phải người xấu, chắc là bị lừa đến cái quần cũng không còn luôn.
Cổ Lỗ Sĩ tìm tài liệu cũng không thể nhanh chóng ngay được. Hai người hẹn một tuần sau sẽ giao hàng rồi cùng nhau đăng xuất.
Hứa Nam Nam nằm trên giường, nhìn chăm chú lên trần nhà. Giờ bị người ta theo dõi rồi, không thể tùy ý như lúc trước nữa. Phải cẩn thận hơn chút, bây giờ là lúc đang bị theo dõi gắt gao, đồ thì cũng không thể vội lấy ra nhanh được.
Hơn nữa, lần này lấy đồ ra, về bản chất thì không giống như lần đầu nữa. Hứa Nam Nam không biết mình có nên yêu cầu phía trên thứ gì đó không. Thứ gì mà có thể thể chứng minh cô là một đồng chí tốt. Không biết phía trên liệu có đồng ý không.
Trong một căn nhà ở thị trấn. Một người đàn ông trẻ tuổi đang âm thầm gửi điện báo. Việc bọn họ làm, văn thì có thể gửi điện báo, giải mật mã, võ thì có thể vác súng, vác pháo. Lúc này anh ta đang cau mày gửi tin nhắn cho cấp trên của mình.
Đây là lần thứ bảy anh ta gửi tin rồi. Đó giờ từ sau khi đến đây, mỗi ngày anh ta luôn duy trì việc gửi tin tức này. Nhưng lần nào cũng là câu đó: "Đi làm, tan làm, hẹn hò, về nhà."
Một cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi đơn giản và bình thường như vậy, có nhìn thế nào cũng không giống người có thể làm được việc lớn.
Anh ta nhớ rằng lúc trước còn có người nghi ngờ người này là gián điệp của nước ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận