Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 761

Sau khi hai cụ dẫn hai đứa nhỏ xuống lầu dưới chơi, Lâm Thanh Bách im lặng ngồi xuống bên mép giường nhìn Tam Bảo.
"Không thể để bọn nhỏ quen thói như vậy, phải dạy dỗ thật tốt. Sau này đến thủ đô, anh lo bọn nhỏ sẽ học thói hư tật xấu."
Hứa Nam Nam đang thay tã ướt cho Tam Bảo, nghe vậy thì rất ngạc nhiên: "Đến thủ đô ư?"
Lâm Thanh Bách gật đầu: "Thủ trưởng muốn điều anh về. Nam Giang mấy năm gần đây rất yên bình, ý của bọn họ là hi vọng anh có thể trở về."
Hứa Nam Nam thầm tính ngày, còn có mấy năm nữa mới kết thúc. Bây giờ mà về thủ đô thì cô có chút lo lắng.
"Em không muốn đi sao?" Lâm Thanh Bách hỏi cô.
Bây giờ anh cũng không thật sự muốn quay lại vào lúc này. Môi trường ở Nam Giang rất tốt, anh có thể bảo vệ được Nam Nam và các con. Nhưng nếu đến thủ đô thì sẽ không còn tự tại như bây giờ nữa. Đến lúc đó, anh sợ mình bận rộn và không thể chu toàn được cho gia đình.
Ở trong lòng anh, gia đình quan trọng hơn hết thảy. Ở đó có người vợ thân yêu và con cái máu mủ của anh.
"Chờ Tam Bảo lớn hơn một chút nữa nhé." Hứa Nam Nam nói. Có thể kéo dài được ngày nào thì hay ngày đó.
Hứa Nam Nam cũng không biết anh nói thế nào với cấp trên, dù sao thì chuyện trở về thủ đô cũng đã được hoãn lại.
Nhưng mặc kệ bây giờ có về thủ đô hay không, không thể để hai đứa nhỏ tiếp tục làm đứa ác bá như vậy nữa. Hứa Nam Nam quyết định nhẫn tâm không để bọn nhỏ đến nhà trẻ nữa, mà để Lâm Thanh Bách đưa chúng đến bộ vũ trang tiếp nhận huấn luyện mỗi ngày.
Hứa Nam Nam nghĩ rằng để hai đứa nhỏ tham gia huấn luyện mấy ngày, đồng thời nếm chút khổ, khi đó bọn nhỏ sẽ biết được đi nhà trẻ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Kết quả là một tuần sau, Đại Bảo xin được mặc đồ lính, la hét đòi nhập ngũ, muốn làm một người đàn ông chân chính.
Nhị Bảo khóc thút thít đòi về trường học, muốn học tập tri thức báo đáp tổ quốc.
Hứa Nam Nam lại ném chúng về trường học. Cô nói với hai đứa nhỏ, nếu như Đại Bảo đánh nhau thì chỉ có thể đi học, còn Nhị Bảo đánh nhau thì cho đi bộ đội.
Hai đứa nhỏ lúc này mới chịu yên.
Khi Tam Bảo được hai tuổi, Hứa Kiến Sinh nghỉ hưu.
Hứa Linh lập tức dừng việc học và trực tiếp đến tiếp nhận vị trí công tác của Hứa Kiến Sinh. Trương Thúy Cầm dẫn Hứa Lỗi đến hầm mỏ làm loạn, nhưng ngay cả cổng lớn hầm mỏ cũng vào không được. Hứa Linh còn tìm một vài bạn học đến đánh đuổi hai người đó đi. Hơn nữa, hai mẹ con nhà đó tự ý lẻn ra ngoài, thậm chí còn không có thư giới thiệu, người trong thôn còn muốn kéo bọn họ đi diễu phố.
Ngày hôm sau, Hứa Linh chạy đến hội liên hiệp phụ nữ ở ủy ban huyện tìm Hứa Nam Nam nói chuyện này.
"Hừ, còn muốn đến hầm mỏ gây chuyện, ai sợ chứ. Em còn lâu mới chịu, công việc đó là của em, ai cũng đừng hòng cướp mất. Dù em có không muốn thì cũng không để cho bọn họ được hời."
Cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi đã lộ ra mấy phần duyên dáng yêu kiều. Nhưng ai cũng không dám xem thường cô ấy, nhìn đi, một khi nóng lên thì ai cũng dám đánh.
Hứa Nam Nam nói: "Em thật sự không định học tiếp à?" Hứa Linh tiếp tục đi học cũng rất tốt, chờ khi cô ấy tốt nghiệp cấp ba cũng là lúc khôi phục kỳ thi đại học, đến lúc đó có thể tham gia thi đại học.
"Em cũng không phải là chị Hai, thành tích của em không tốt, em cũng không muốn học. Em làm việc ở hầm mỏ cũng tốt lắm, có biên chế chính thức, thầy của em cũng rất thích em, chờ năm sau sẽ được tăng lương đấy nhé. Chị à, chị cứ yên tâm, dù em không đi học thì cũng sẽ có tương lai mà." Hứa Linh tự tin nói.
Hứa Nam Nam cũng không gò ép trong chuyện học hành. Từ trước đến giờ, yêu cầu của cô đối với mấy đứa nhỏ đều không quá cao, chỉ cần bọn chúng đi con đường đúng đắn là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận