Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 253

Cơm nước xong thì trời đã nhá nhem, Hứa Nam Nam đến nhà khách thuê phòng. Còn phải là phòng đơn!
Ở nhà khách thời này còn phiền toái hơn ở khách sạo xếp hạng sao sau này nhiều. Đủ các kiểu tra xét thân phận, giống như đang bắt gián điệp vậy.
Hơn nữa Hứa Nam Nam còn rất nghi ngờ, bọn họ không có bất kỳ dụng cụ phát hiện đồ giả nào, cũng không có tin tức mạng lưới internet, nếu người ta cầm giấy chứng nhận giả này nọ tới thì bọn họ có thể tra ra được ư?
Ôi, thời đại này hình như chưa xuất hiện hàng giả nhỉ.
Hứa Nam Nam cam lòng tiêu tiền để ở phòng đơn của nhà khách. Một chiếc giường đơn, chăn có hơi mỏng, nhưng rất sạch sẽ. Trong phòng còn có một chiếc tủ đầu giường, một chiếc ghế sô pha bằng gỗ nhỏ. Còn lại cũng không có gì khác nữa.
Ở đây còn là căn phòng tốt nhất ở nhà khác.
Hứa Nam Nam ngồi trên ván giường làm bằng gỗ, thở dài. Bộ phận vật tư này đúng thật là không phải ai cũng làm việc được, nếu không phải cô có Taobao, chịu chi tiền, có khi còn phải chen chúc một phòng với người khác, ăn cũng không nỡ ăn, còn phải lo lắng có làm được nhiệm vụ của bộ phận vật tư không. Chuyến đi này, không chừng còn có thể tra tấn người ta trở nên không còn hình người nữa ấy chứ.
Lấy quần áo để thay sau khi tắm, cô tranh thủ đi tắm rửa.
Rốt cuộc thì ở nơi lạ vẫn có chút không quen được. Ngày hôm sau trời vừa mới sáng, Hứa Nam Nam đã bò dậy khỏi giường, ăn sáng tại nhà khách, sau đó trực tiếp đi đến trạm thu hồi đồ phế thải lớn nhất trong thành phố.
Lúc này sắc trời còn sớm, nhưng đoàn công nhân đã sớm bắt đầu làm việc, trạm thu hồi đồ phế thải cũng đã mở cửa. Mấy nhân viên công tác đang thu xếp đồ vật.
Lúc này, ngay cả phế phẩm ở trạm thu hồi đồ phế thải cũng là quốc doanh. Bình thường, đồ phế thải không còn sử dụng được nữa từ nhà người dân đều được bán tới nơi này. Bây giờ vật liệu cũng quý giá, dù ít dù nhiều cũng có thể đổi được một ít tiền lẻ để tiêu xài.
Nơi tỉnh lỵ này không giống những nơi khác, trạm thu hồi đồ phế thải ở đây tốt hơn trạm thu hồi đồ phế thải ở huyện Nam Giang gấp mấy lần.
Đồ vật bên trong cũng nhiều hơn ở trạm thu hồi đồ phế thải ở huyện Nam Giang, phần lớn đều là sắt vụn và sách giấy.
Lúc này lòng nhiệt huyết của các công nhân cũng tương đối cao, lúc làm việc cũng không hề lười biếng, bận rộn sục sôi ngất trời, ngay cả người lạ tới cũng không phát hiện ra.
Hứa Nam Nam đứng ở cửa liếc nhìn một cái, nhìn thấy đống sách cũ và tranh chữ, còn cả một ít dụng cụ bằng đồng, ánh mắt cô lập tức sáng lên.
Cuốn Thạch Đầu Ký mà cô bán lần trước tương đương với thu nhập cả một năm của cô trước kia, có thể thấy việc bán sách cổ này kiếm được rất nhiều tiền.
Hơn nữa cho dù cô có bán giá thấp cũng không sao cả, dù sao tiền vốn cũng không đáng kể.
Cho nên Hứa Nam Nam đã dự tính sẽ phải đến trạm mua đồ phế thải thêm mấy lần nữa. Chỗ kia trạm thu hồi đồ phế thải nhỏ ở huyện, bình thường đồ ở đó cũng không có bao nhiêu, với lại thị trấn cũng không lớn, cô cũng không muốn khiến người khác nghi ngờ, thế nên cũng ít đi.
Bây giờ cơ hội tốt lại bày sẵn trước mặt, Hứa Nam Nam có thể đoán được cửa hàng Taobao của cô sẽ đầy ắp hàng hoá.
"Đồng chí này, cháu đang làm gì thế?" Một ông cụ hơn năm mươi tuổi đi tới, nhìn thấy Hứa Nam Nam mặc đồ chỉnh tề, lại còn trẻ tuổi, giọng điệu cũng rất ôn hoà.
Những nhân viên khác nhìn sang một cái, cũng không nhìn thêm nữa, lại tiếp tục làm việc. Mỗi ngày, người tới trạm đồ phế thải này cũng không ít, cũng không có gì lạ.
Hứa Nam Nam nhìn lướt qua một cái, nói: "Ông ơi, mấy thứ ở đây ông có bán không ạ?"
Còn có người tới mua đồ phế thải sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận