Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 510

Bà ta cười giả tạo nói: "Người ta như thế nào? Nghe nói đối tượng hẹn hò của bộ trưởng Lâm còn là con gái nhà cô ta đó, gia đình tôi làm thân thích với nhà người ta cũng không thiệt." Sau khi tức giận nói xong, bà ta lại thấy hối hận, vẫn chưa nghe ngóng rõ chuyện này đâu, sao lại nói với người phụ nữ này làm gì chứ.
Trong lòng rất bực, bà ta mím môi đi lên cầu thang về nhà.
Dì Tôn đứng tại lối vào cầu thang với vẻ mặt như nuốt phải ruồi bọ, ánh mắt của bộ trưởng Lâm là như vậy ư?
Buồi chiều tan làm, Hứa Nam Nam vừa ra đến cổng thì thấy Lý Tĩnh đang nói chuyện với Lâm Thanh Bách.
Chú Vệ ở bên cạnh tỏ vẻ ngượng ngùng.
Lâm Thanh Bách cười nhạt, trong mắt lại không có ý cười. Lý Tĩnh nói chuyện, còn anh chỉ đứng nghe.
"Con bé còn nhỏ, không biết nỗi khổ tâm của người lớn. Cậu nói đi, con bé là con gái ruột của tôi, sao tôi có thể không quan tâm nó chứ? Nếu thật sự không quan tâm thì ngần ấy năm nó lớn lên bằng cách nào. Nạn đói năm đó khiến nhiều người chết như vậy, tại sao con bé lại không chết? Cậu nói có đúng hay không? Tiểu Lâm à, cậu lớn hơn nó, bình thường cũng giúp tôi khuyên nó nhiều vào."
Lúc đi ra khỏi ủy ban huyện, Lý Tĩnh đã biết quân cờ Lâm Thanh Bách này dùng rất tốt, điều đó càng khiến cô ta kiên định với quyết tâm lôi kéo quân cờ đó về phía mình.
Vì vậy khi quay lại hầm mỏ, thấy Lâm Thanh Bách ở đây, cô ta không chỉ không tránh né như lúc trước mà còn chủ động bước tới nói chuyện.
Hứa Nam Nam lạnh mặt đi qua đó: "Đồng chí Lâm, về nhà thôi."
Nghe thấy giọng nói của cô, hai mắt của Lâm Thanh Bách sáng lên, cũng mặc kệ Lý Tĩnh đang nói gì, anh đẩy xe về phía cô. Chờ Hứa Nam Nam ngồi vững thì anh cũng nhảy lên đạp.
Thấy hai người cứ như vậy bỏ đi, Lý Tĩnh sửng sốt đến mức không thốt nên lời.
Vệ Quốc Binh đi tới nói: "Đồng chí Lý Tĩnh này, hai người bọn họ ở chung rất tốt, sao cô lại nói những lời đó với đồng chí Lâm chứ? Nếu đồng chí Lâm nghĩ Nam Nam không tốt thì phải làm sao?" Vừa nãy, anh ấy ở bên cạnh nghe thôi cũng thấy cạn lời. Gì mà Nam Nam không hiểu chuyện, người không biết còn tưởng rằng Nam Nam là một cô gái bất hiếu đấy.
Lý Tĩnh liếc anh ta một cái: "Đồng chí Vệ Quốc Binh này, chuyện nhà của chúng tôi, tôi còn không thể nói hay sao? Tôi nói thật nhé, vợ chồng son muốn sống chung với nhau thì phải hiểu rõ lẫn nhau không phải sao?"
Cô ta nói xong thì quay người rời đi. Chỉ cần bộ trưởng Lâm tỏ ra không hài lòng với chuyện con bé Nam Nam bất hòa với người nhà, con bé đó còn có thể không để ý đến suy nghĩ của đồng chí Lâm rồi về nhà làm hòa với cô ta ngay à?
Trên đường về, Hứa Nam Nam dùng sức nhéo vào eo của Lâm Thanh Bách: "Hai người nói gì đó? Còn nói nhiều như vậy."
Lâm Thanh Bách rên lên mấy tiếng: "Anh một câu cũng không nói, chỉ nghe thôi." Tốt xấu gì cũng là mẹ ruột của Nam Nam, tuy rằng trong lòng anh không thích, nhưng cũng không thể thể hiện sự chán ghét trước mặt người ngoài. Nếu thế thì người khác cho rằng anh cũng không coi trọng Nam Nam như thế.
"Chắc chắn là nói xấu em." Hứa Nam Nam nói.
Lâm Thanh Bách khẽ cười: "Anh cũng không ngốc, bà ta nói gì là chuyện của bà ta, còn anh có nghe hay không là chuyện của anh. Em có tốt hay không, anh là người rõ nhất."
Hứa Nam Nam nghe vậy thì thở dài, xoa xoa chỗ bị cô nhéo: "Anh có tốt hay không, em cũng rõ nhất."
Lâm Thanh Bách khẽ cười ra tiếng.
Khi xe đến trước cửa nhà, Lâm Thanh Bách đề nghị ngày nghỉ tuần này đến tỉnh lỵ hẹn hò tiếp.
Lần trước đã đi một lần, trông cô gái nhỏ rất vui. Anh cảm thấy hẹn hò thì phải như vậy. Hơn nữa, anh còn muốn mua cho Nam Nam một bộ quần áo mới, sắp giao mùa rồi, phải mặc quần áo mới thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận