Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 560

Trương Văn Tú nói: "Đang yên đang lành đi nói mấy lời này làm gì chứ, tạo thêm áp lực cho con bé."
"Tôi đang cảnh tỉnh bọn trẻ kia mà, đừng có thấy cuộc sống này yên bình thì được ngày nào hay ngày ấy."
Hứa Nam Nam gật đầu, trong đầu cũng nghĩ về thế giới cô từng sống kia.
Trong lòng cô đột nhiên có một sự thôi thúc không giải thích được, dường như cảm thấy, có lẽ mình cũng có thể làm được chút gì đó.
Buổi chiều, Lâm Thanh Bách đích thân tới nhà họ Chu đón cô. Hai người cùng về nhà, trong đầu Hứa Nam Nam vẫn còn quấn quýt về chuyện đó, tỏ ra không yên lòng.
"Mới không gặp có một buổi chiều, sau tâm trạng lại nặng nề như thế. Anh phát hiện lần này em tới thủ đô, chưa từng vui vẻ."
"Em rất vui, thấy được nhiều thứ, cũng nghĩ thêm nhiều thứ." Hứa Nam Nam nói.
"Thế em suy nghĩ gì thế?" Lâm Thanh Bách trêu chọc cô.
Hứa Nam Nam nhìn anh chằm chằm: "Em muốn làm anh hùng, cứu cả thế giới."
"Phụt." Lâm Thanh Bách không nhịn được bật cười.
Hứa Nam Nam cảm thấy không vui: "Cười cái gì, anh xem thường em sao. Em nghiêm túc lên thì không chừng sẽ làm được đấy."
Lâm Thanh Bách nhịn cười, gật đầu, nghiêm trang nhìn cô: "Ừ, anh tin em có thể cứu được cả thế giới. Thế nhưng Nam Nam à, phải lượng sức mình, chúng ta có khả năng tới đâu thì làm tới đó, em nói xem có đúng không?"
"Anh Lâm, nếu như một người có bản lĩnh làm được, nhưng có lẽ sẽ phải hy sinh tính mạng của mình thì sao?" Hứa Nam Nam hỏi.
Thấy cô hỏi nghiêm túc, Lâm Thanh Bách cũng không dám cười cô nữa, cũng nghiêm túc suy nghĩ: "Hy sinh phải chia thành rất nhiều loại. Ví dụ như anh chỉ là một người lính, anh sẽ không thể thoái thác mà sẽ xông lên phía trước, không sợ lửa đạn của kẻ địch. Nếu như anh là một cán bộ, thế anh phải giữ tính mạng của mình. Bởi vì nếu như anh chết, binh lính dưới trướng anh sẽ giải tán, toàn quân có thể sẽ chết hết."
Anh nhìn Hứa Nam Nam: "Cũng giống như thế, nếu như một người thật sự có năng lực để cứu toàn thế giới, thế thì người đó phải đảm bảo tính mạng của mình nếu muốn tiếp tục. Nếu người đó chết, thế thì ai sẽ làm chuyện này?"
Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Hứa Nam Nam, anh cười xoa đầu cô: "Xem ra, sau này chúng ta vẫn nên bớt tới thủ đô lại, thấy em ở chung với mấy lão cách mạng là trong đầu lại suy nghĩ quá nhiều. Ngày mai thu dọn đồ đạc, ngày mốt chúng ta sẽ trở về."
Lâm Trường Chinh biết Lâm Thanh Bách muốn đi, ông cũng không giữ anh lại, chỉ dặn dò anh ở nơi đó phải cẩn thận, còn phải cẩn thận hơn khi ở trong bộ đội: "Những người làm chính trị đều là những người mưu mẹo."
Lâm Thanh Bách nói: "Chỉ cần bên phía thủ đô luôn ổn, thế thì bên phía con cũng sẽ không có vấn đề gì, cho con thêm một thời gian nữa là con có thể ổn định được rồi."
"Bên này không thành vấn đề." Lâm Trường Chinh ổn định nói.
Hứa Nam Nam ngồi bên cạnh nghe, nghe có hơi căng thẳng, sau đó lại nhìn Lâm Thanh Tùng. Tên này đúng là không tim không phổi, chỉ cúi đầu vừa đọc sách vừa ăn cơm. Cô liếc một cái, nhìn thấy là sách về cơ giới gì đó. Bên trên có vẽ vài thứ, cô xem không hiểu, thế nhưng trông Lâm Thanh Tùng lại vô cùng vui thích.
"Đọc hiểu sao?" Hứa Nam Nam có hơi nghi ngờ, nói.
Lâm Thanh Tùng cảm thấy mình bị xem thường, nghiêm túc nói: "Đồng chí chị dâu, chị có biết chị đang làm nhục một thiên tài hay không. Em tốt xấu cũng là một nhân vật quan trọng trong trường học, em có thể không hiểu mấy thứ căn bản này sao? Có biết sau khi tốt nghiệp chúng em sẽ tới đâu không? Sẽ được điều thẳng tới những công xưởng chế tạo vũ khí đấy."
Hứa Nam Nam thật sự không biết cậu ta trâu bò đến thế: "Thiết kế vũ khí?" Vậy thì thật sự vô cùng trâu đấy!
"Khụ khụ, vũ khí dễ thiết kế như thế sao, chúng em thiết kế máy tiện… một vị trí phía trên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận