Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 597

Hứa Nam Nam không nói câu nào mà chỉ nghe chị Liễu nói về những chuyện ấy. Đợi đến khi vào trong nhà ăn lại nhìn thấy hai vợ chồng Chu Phương, thế là bốn người ngồi chung một chỗ.
Vừa lấy cơm và thức ăn rồi ngồi xuống, nhà ăn lập tức trở nên ầm ĩ.
Chu Phương muốn đi xem cãi nhau nhưng bị Lý Vĩ Minh kéo lại: "Em đi nhiều chuyện làm gì, đến lúc đó người ta khiến em bị thương thì thành ra vô cớ chịu thiệt."
Chu Phương xoa bụng đành kìm nén.
Hứa Nam Nam cũng không đi. Chị Liễu lại không kìm nổi mà thả bát đũa lẻn qua. Một lát sau chị ấy lại chen ra khỏi đám đông, gương mặt đầy vẻ lắm chuyện: "Là Hứa Mai Tử và hai vợ chồng Ngô Kiếm. Hứa Mai Tử tìm Ngô Kiếm để tranh luận, rồi bị Lưu Đại Nữu đánh."
Trong đám người, Hứa Mai Tử ngồi dưới đất trừng nhìn Ngô Kiếm với vẻ hung dữ.
Ngô Kiếm bị cô ta trừng đến nỗi chột dạ, nhưng nghĩ đến việc sau này không phải bị đứa con gái này uy hiếp nữa, anh ta lại cảm thấy nở mày nở mặt. "Hứa Mai Tử, do cô có lỗi với tôi trước. Tôi đã dự định kết hôn với cô, kết quả cô thì sao, ấy thế mà lại dây dưa không rõ ràng với một đồng chí nam khác. Bây giờ tôi đã kết hôn mà cô còn tới tìm tôi, cô có cần mặt mũi không?"
"Ăn trong chén nhìn trong nồi, bây giờ Ngô Kiếm không ở bên cô nữa nên cô hối hận? Chẳng lẽ cô còn cho rằng Ngô Kiếm đợi cô mãi à. Đâu ra chuyện tốt như vậy chứ?"
Vóc người của Lưu Đại Nữu eo thô tay mập, bộ dạng chỉ vào Hứa Mai Tử trông cực kỳ khí thế. Hứa Mai Tử ngồi dưới đất thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Có một số đồng chí nữ không đành lòng nên khuyên giúp vài câu.
Hứa Mai Tử ngồi dưới đất nhìn đôi trai gái chó chết kia, trong lòng tức giận đến hộc máu.
Cô ta tính đi tính lại, không ngờ rằng mình chỉ do dự giây lát như vậy mà đã bị Ngô Kiếm thừa cơ hắt nước bẩn lên người, khiến cô ta có miệng cũng khó lòng giải thích.
"Ngô Kiếm, anh giở trò lưu manh!" Hứa Mai Tử đỏ mắt chỉ vào Ngô Kiếm.
Cô ta chưa bao giờ tức giận thế này, chưa bao giờ bị ức hiếp như vậy. Lần trước Ngô Kiếm dám vứt bỏ cô ta, vậy cô ta cũng dám đè cho Ngô Kiếm không ngóc đầu lên được. Nếu lần này Ngô Kiếm dám cưới người khác, cô ta sẽ không để cho Ngô Kiếm sống yên.
"Anh giở trò lưu manh với tôi. Đồ lưu manh nhà anh."
Ngô Kiếm mỉa mai nói: "Tôi giở trò lưu manh, tôi giở trò lưu manh khi nào. Chính cô mập mờ với người khác, ai biết được cô và người ta có trong sạch hay không. Có phải người ta không chịu trách nhiệm nên cô ăn vạ tôi không? Sao lúc trước không bảo tôi giở trò lưu manh, bây giờ lại nói."
Những công nhân khác đều nhìn Hứa Mai Tử bằng ánh mắt đen tối.
Trong lúc ăn ở với Ngô Kiếm lại dan díu với đồng chí nam khác, hạng con gái thế này cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Có người gọi chủ nhiệm Chu của hội liên hợp phụ nữ đến đây, nhìn thấy Hứa Mai Tử ngồi dưới đất, cô ấy bước tới kéo cô ta đứng dậy: "Đang làm gì thế này? Giữa trưa không ăn cơm mà làm loạn cái gì. Còn muốn làm việc nữa không?"
Những người khác bị chủ nhiệm Chu mắng vài câu, lập tức trở lại chỗ ngồi của mình ăn cơm.
Hứa Nam Nam và Chu Phương ngồi yên tại chỗ cũng có thể trông thấy bộ dạng thảm thương kia của Hứa Mai Tử.
Chủ nhiệm Chu kéo Hứa Mai Tử ra ngoài, vừa đi vừa nói điều gì đấy. Hứa Mai Tử cúi đầu, cũng không biết cô ta nghĩ gì mà đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt về phía Hứa Nam Nam với vẻ hung tợn.
"Ánh mắt của cô ta là sao đây?!" Chị Liễu tức giận đập bàn.
Chu Phương khinh thường nói: "Ánh mắt gì, không chịu được khi người khác hạnh phúc thôi."
"Loại người này có kết cục như thế cũng là đáng đời. Thảo nào đồng chí nam người ta thà kết hôn với Lưu Đại Nữu cũng không cưới cô ta. Cưới người mưu mô như vậy về nhà chẳng phải gia đình không yên à."
Bạn cần đăng nhập để bình luận