Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 201

"Chị ơi, năm sau chị còn về đón tết không ạ?" Thạch Đầu ngậm cục đường hỏi.
Hứa Nam Nam nói: "Tất nhiên là phải về đón năm mới rồi. Chỉ cần có thời gian là chị sẽ về ăn tết." Bất kể như thế nào, thôn họ Hứa vẫn là cội nguồn của cô.
Là trẻ mồ côi cả đời, kiếp này cô không muốn là tấm bèo trôi nổi lênh đênh nữa. Cô cũng là người có cội nguồn. Không cần biết nhà ông Hứa có thế nào thì thôn họ Hứa này vẫn chính là cội nguồn của cô.
Trên đường đi gặp phải Hứa Hồng và Hứa Mai Tử của nhà ông Hứa đi ra ngoài chúc tết, còn dắt theo hai em trai và cả Hứa Linh.
Hai bên gặp nhau, Hứa Hồng nghiến răng trừng mắt nhìn.
Thạch Đầu làm mặt quỷ, lè lưỡi nói: "Trừng gì mà trừng?"
Hứa Hồng tức giận muốn làm ầm lên thì Hứa Mai Tử đã kéo chị ta lại: "Tết nhất rồi, bỏ qua đi. Về nhà khéo bà nội lại bực bội nữa."
Bà Hứa mà không vui là cả nhà phải chịu họa, Hứa Hồng đành phải gắng gượng chịu đựng.
"Hừ, đi thôi, đừng ở cùng chỗ với đồ sao chổi." Nói xong thì sãi bước đi về phía trước.
Hứa Long và Hứa Lỗi trong lòng vẫn thấy sợ hãi về chuyện hôm qua, cũng không dám đối đầu Thạch Đầu và Mộc Đầu, xì một tiếng với bọn họ rồi cũng đi theo.
Hứa Mai Tử lắc đầu: "Nhỏ Năm, đi mau đi."
Đám người rời đi cả, Hứa Linh quay đầu lại cười với bọn họ một cái rồi lại lập tức chạy theo.
Nhìn thấy Hứa Linh cười với bọn họ, Hứa Tiểu Mãn rất vui vẻ, cô bé kéo Hứa Nam Nam nói: "Chị ơi, nhỏ Năm nói với em năm sau sẽ đi học. Hình như đến lúc đó em còn có thể gặp được em ấy ở trường nữa á chị."
Hứa Nam Nam cười gật đầu: "Ừ, sau này Tiểu Mãn phải học tập cho tốt, để sau này có gì Tiểu Linh không hiểu thì em là chị còn biết đường chỉ bảo cho em ấy."
Từ Hiểu Đông cười gật đầu: "Dạ, em nhất định sẽ chăm chỉ học tập. Bài kiểm tra lần này em đạt hơn chín mươi điểm đó chị, thầy cô còn nói thành tích của em có thể được nhảy lớn nữa đó."
Thạch Đầu ở bên cạnh kéo Mộc Đầu lại: "Điểm Tiểu Mãn tốt hơn cả anh kìa, mỗi lần anh chỉ thi được bảy mươi điểm thôi, dựa vào gì mẹ cứ luôn bảo điểm anh cao chứ."
Mộc Đầu liếc xéo cậu bé: "Dù sao cũng cao hơn đứa mỗi lần thi chỉ ba mươi điểm như em."
Hứa Nam Nam nghe thấy hai anh em nói vậy thì không nhịn được bịt miệng cười. Hai anh em này trông thì giống nhau, nhưng sao tính tình khác biệt như vậy chứ. Tính tình Thạch Đầu thế này, sau này xem ra sẽ bị anh Mộc Đầu của cậu bé quản lý rất nghiêm đây.
Lúc bọn trẻ trở về nhà, bà Trần và Tống Quế Hoa cũng không có ở nhà.
Nhìn thấy Hứa Quý đang quét sân, Thạch Đầu lạch cạch chạy tới hỏi: "Cha, mẹ với bà nội con đâu rồi ạ?"
"Đi chào hỏi bạn bè họ hàng rồi."
Từ Quả nói một cách buồn bực, mẹ và vợ mình ăn sáng xong là ra ngoài đi chơi rồi. Đầu năm mà để anh ta ở nhà có một mình.
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắc là đi khoe quần áo mới của mình.
Bà Trần và Tống Quế Hoa mặc quần áo mới đi dạo khắp thôn một vòng, rồi cũng nhanh chóng có người biết được hai mẹ chồng nàng dâu bọn họ mới may quần áo mới.
Hơn nữa vải còn là do Hứa Nam Nam mua cho.
Chuyện này khiến không ít người bàn tán sau lưng.
Sau khi bà Hứa biết được chuyện này thì nhổ một ngụm nước bọt vào trong vũng tuyết dưới đất. Buổi chiều lúc cả nhà vây quanh bên bếp lửa sưởi ấm, ánh mắt bà ta nhìn Lý Tĩnh càng thêm khó chịu.
Hai ngày nay Lý Tĩnh sống thấp tha thấp thỏm, mồng một đầu năm mà còn bị liên lụy. Trong lòng cô ta hận chết hai đứa con gái bất hiếu do mình sinh ra kia.
Nhìn thấy Hứa Linh ở bên cạnh đang ăn hạt hướng dương, cô ta mím môi, nói với bà cụ: "Mẹ, vốn năm nay con cũng định mua, nhưng sang năm Hứa Linh phải đi học, trong nhà phải lo thêm cho một đứa đi học, thế nên không còn tiền dư để mua quần áo mới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận