Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 456

Ăn cơm xong, để cho hai người Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách ra ngoài đi dạo. Chuyện yêu đương sao có thể không hẹn hò ở riêng được chứ.
Ba đứa nhỏ muốn đi theo ra ngoài thì bị ông Vu ngăn lại, mang chúng nó ra ngoài tản bộ.
Đợi Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách vừa đi, đã có người đến hỏi thăm chuyện về người yêu của Hứa Nam Nam.
Có thể lấy ra nhiều đồ như vậy, chắc chắn không phải là người bình thường, nếu không nhà ai mà nỡ chứ. Còn có người đoán có phải là vì ngôi nhà hai gian này của bọn họ hay không, bảo bà Vu chú ý chút, đừng để bị người ta lừa.
Đây chính là không ăn được nho thì nói nho xanh. Trong này cũng có mấy nhà nhìn trúng Hứa Nam Nam, cô có công việc, con người cũng xinh xắn. Con dâu như vậy khó mà tìm được. Nhưng mà phải dắt theo ba cái gánh nặng. Mặc dù mỗi tháng hai ông bà Vu đều có trợ cấp, nhưng lớn tuổi thì chính là gánh nặng. Nhỡ đâu sau này nằm trên giường không động đậy được, còn không phải là cần người hầu hạ sao. Nghĩ đến chuyện sức khỏe của hai ông bà cũng không được tốt, Hứa Nam Nam lại còn nhỏ nữa. Đợi qua một thời gian, không chừng hai ông bà mất rồi, hai chị em Hứa Nam Nam trông coi căn nhà này thì đến lúc đó thì lại cưới về làm vợ.
Ai mà biết được nhanh như vậy đã bị người khác đến nẫng mất.
Bà Vu cũng biết tâm tư của bọn họ, nghe thấy bọn họ nói Lâm Thanh Bách như vậy, lập tức không vui: "Người yêu Nam Nam của nhà chúng tôi không cần căn nhà này của chúng tôi. Người ta được phân một căn nhà trong ủy ban huyện rồi, đủ cho vợ chồng trẻ ở rồi."
Có thể được phân nhà trong ủy ban huyện, vậy thì quá được. Tức khắc không ai dám nói bậy nữa, tránh đắc tội người ta.
Lúc này Hứa Nam Nam mới nhận ra tại sao người của thời đại này lại không lãng mạn được nổi.
Địa phương nhỏ như Nam Giang này, ngay cả rạp chiếu phim cũng không có. Muốn xem phim thì phải đi thành phố tỉnh lỵ xem. Không xem phim được, vậy dạo phố… Cũng không dạo nổi luôn. Chỉ có một xã mua bán, cũng lớn đấy, nhưng đi thì đồ tốt lúc nào cũng trong tình trạng hết sạch hàng.
Muốn nắm tay sao, vừa nắm lấy, người đi lại trên đường lớn đều hận không thể nhìn chằm chằm cho thủng luôn đôi tay ấy.
Hứa Nam Nam hết cách, giữ khoảng cách một thước đi song song trên đường. Đi được một lúc, thật sự cảm thấy không chịu được nữa, thế là dứt khoát đi đến bờ đê.
Lúc này ít người nên không có mấy ai. Đến bờ đê rồi, Hứa Nam Nam trực tiếp kéo tay Lâm Thanh Bách, hai người ngồi sát nhau ngắm cảnh.
Như này mới giống hẹn hò chứ.
Lâm Thanh Bách nhìn đỉnh đầu cô, cười trộm. Cô gái nhỏ còn nhỏ đó, tuần sau vẫn phải dạo quanh một lượt thôi.
Đôi mắt Hứa Nam Nam nhìn chằm chằm cây dương liễu ven sông, trong đầu đang nghĩ thời đại này còn có thể hẹn hò lãng mạn bằng cách nào. Tin nhắn, wechat thì đừng nghĩ tới. Ừm, nếu không thì viết thư? Hình như lúc này không lưu hành bạn trên thư từ, cô và Lâm Thanh Bách vì lãng mạn mà thư từ với nhau, dường như có vẻ hơi phí tem.
Tem?
Hứa Nam Nam đột nhiên nghĩ đến. Hận không thể vỗ đầu mình. Sao chuyện lớn như vậy lại suýt chút nữa quên mất vậy chứ: "Anh Lâm."
Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Bách, ánh mắt sáng lấp lánh: "Các anh có được phát tem không?"
Lâm Thanh Bách nhướng mày, dường như không rõ sao cô lại đột nhiên hỏi chuyện này: "Cái này trước đây trong bộ đội có phát, có điều bây giờ bên bộ vũ trang thì không phát."
"Khụ khụ, em nghe nói, không phải trước đây các anh từng phát một bản tem quân bưu xanh gì đó sao, bây giờ còn không?" Mắt cô sáng lên, Lâm Thanh Bách có thể nhìn thấy được cả ngọn lửa nhỏ ở bên trong đó.
Mắt anh lóe lên, suy nghĩ nói: "Anh không có hứng thú với cái này, trước đây cũng không cần phải mua tem, thật sự không biết. Có điều có nghe nói đã bị tiêu hủy rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận