Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 511

Mua thêm một ít thuốc lá và rượu, chuẩn bị tốt mọi thứ rồi còn phải nói chuyện đính hôn với hai cụ.
Kế hoạch của Lâm Thanh Bách rất tốt, nhưng Hứa Nam Nam lại lo lắng.
Cô đã nói với Ngụy Tiểu Đông rằng tuần này sẽ đến lấy đồ. Bây giờ Ngụy Tiểu Đông không còn dư dả thời gian như trước vì bận hẹn hò. Lần trước, sau khi hai người giao nhận vội vàng, cô đã hẹn tuần này sẽ đến lấy đồ.
Lâm Thanh Bách thấy vẻ do dự trên mặt cô, nhấp miệng cười cười: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Có chút việc."
Lâm Thanh Bách nhướng mày, thấy cô không muốn nói, hơi mỉm cười: "Được, vậy chúng ta hẹn lần sau cũng được."
Thấy anh dễ nói chuyện như vậy, Hứa Nam Nam còn có chút không đành lòng. "Đúng lúc em lên tỉnh lỵ làm việc, nếu không thì lúc đó anh cứ chờ em ở rạp chiếu phim đi, em làm xong việc rồi đến tìm anh."
"Được." Lâm Thanh Bách đồng ý không chút nghĩ ngợi.
Vào phòng, Hứa Nam Nam bắt đầu nghĩ đến lúc cuối tuần, làm sao để Lâm Thanh Bách không phát hiện ra chuyện của mình bây giờ. Nghĩ xong thì thấy dường như cũng không khó lắm. Dù sao cứ trực tiếp đi lấy hàng, đưa tiền, bỏ đồ vào Taobao… Rồi hẹn hò!
Trên đường về ủy ban huyện, trong lòng Lâm Thanh Bách cũng nghĩ về chuyện này, lúc thì nhíu mày, lúc thì thở dài. Lúc đến ủy ban huyện, trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười.
"Bộ trưởng Lâm đã về rồi." Người gác cổng lão Kha cười chào hỏi.
"Thầy Kha vất vả rồi ạ." Lâm Thanh Bách đưa ông ấy một điếu thuốc, lão Kha cười híp mắt, nhận lấy rồi nhỏ giọng nói: "Hôm nay có một người phụ nữ đến nhà bộ trưởng Lưu, hình như là người nhà của người yêu của con trai bộ trưởng Lưu. Nói là bác dâu cả gì gì đó."
Mọi người trong ủy ban đều không biết về sự thay đổi giữa quan hệ của Lâm Thanh Bách và Lưu Kiến Quân. Nhưng mọi người đều nhận ra một điều, hai người này bất kể bất hòa và không quan tâm đến nhau thì dẫu đối phương có việc gì cũng phải nói với bên kia một tiếng cũng không sai. Huống chi so với bộ trưởng Lưu, vị bộ trưởng Lâm này có thể nói là rất được lòng người, lão Kha cũng không ngoại lệ.
Nghe lão Kha nói chuyện này, con ngươi Lâm Thanh Bách lóe lóe, cười nói: "Thầy Kha đúng là mắt nhìn sáu đường tai nghe tám phương, ủy ban huyện có chú trông coi thật tốt."
Nói xong anh cười tủm tỉm rời đi.
Lão Kha vừa hút thuốc vừa cười mặt đầy nếp nhăn.
Vừa đi đến hành lang trên lầu, vợ của chủ tịch huyện Tôn bước ra cùng một người phụ nữ. Lâm Thanh Bách có trí nhớ tốt, nhìn thoáng qua anh cũng nhận ra, người đó là vợ của anh em họ của chủ tịch huyện Tôn, cũng là mẹ của cảnh sát Tôn.
Vợ của chủ tịch huyện Tôn cười chào hỏi: "Bộ trưởng Lâm về rồi à, ngày nào cũng về muộn thế."
Lâm Thanh Bách còn chưa nói gì, dì Tôn bên cạnh đã nói: "Bộ trưởng Lâm, cậu về muộn quá nên không biết hôm nay có người đến nhà bộ trưởng Lưu đấy. Là bác dâu của cái cô người yêu đã làm chuyện nam nữ với Lưu Hồng Quân ấy. Cậu nói xem thời buổi này nếp sống ngay thẳng thế này, sao lại có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy chứ, gia đình có một đứa con gái như vậy đều không phải thứ tốt đẹp gì. Cho dù có kết hôn thì chắc chắn sau này cũng không an phận."
Lâm Thanh Bách nghiêm mặt nói: "Cho dù tốt hay không tốt thì đây là chuyện trong nhà bộ trưởng Lưu, dì nói về người nhà người ta như vậy, dễ làm chủ tịch huyện Tôn đắc tội với người khác lắm đấy."
Vợ chủ tịch huyện Tôn cũng lạnh mặt: "Cô đừng có nói bậy sau lưng người khác." Bà ta còn nhận ra được lời nói này mang ý xấu, huống chi người thông minh như bộ trưởng Lâm còn nghe không hiểu được sao?
Dì Tôn cũng không biết Lâm Thanh Bách có nghe ra không, vội vàng nói: "Ôi chao nhìn tôi xem, không phải tôi chỉ nói thôi sao. Bộ trưởng Lâm vẫn chưa tìm được người yêu đúng không, vậy phải tìm cho cẩn thận. Tìm một người có gia thế trong sạch, nhân cách tốt. Muốn tôi giới thiệu cho cậu không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận