Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 110

Nghe mọi người đều quở trách Hứa Nam Nam, Tống Quế Hoa nóng nảy: “Sao lại lỗi của Nam Nam? Rõ ràng là bà cụ làm chuyện xấu.”
“Nhưng đó là bà của Nam Nam, đều là người một nhà, lấy đồ cũng không thể nói là trộm.” Có người tiếp lời.
Hứa Nam Nam cười giễu cợt: “Đã tách ra rồi, còn không nằm cùng hộ khẩu, bà ta lấy đồ của cháu không được xem là trộm? Thôn họ Hứa chúng ta có cùng tổ tiên, vậy thôn họ Hứa cũng là người một nhà. Sau này cháu không kiếm sống nữa, không có đồ ăn thì đến nhà các thím lấy, không có tiền tiêu thì cũng đi lấy, như vậy được không? Nếu mọi người đồng ý, thì cháu có thể suy nghĩ. Ý kiến này thật sự không tệ, sau này cháu và Tiểu Mãn không cần lo nữa. Nhà ai có đồ ăn ngon, chúng cháu sẽ đi ăn, có quần áo đẹp thì đi lấy. Còn có thể đi học, không cần làm việc nữa. Dù sao cũng cùng tổ tiên, đều là người một nhà, nên sẽ không so đo những chuyện này.”
Mấy người theo Lưu Xảo qua đây còn muốn khuyên tiếp, kết quả nghe lời này của Hứa Nam Nam thì ngẩn người, cũng không có ai tiếp lời được.
Tùy tiện đến nhà lấy? Thật sự là lộn xộn.
Những năm trước đây công xã ăn cơm tập thể, mỗi nhà đều có chút tài sản riêng, bây giờ dựa vào công điểm để phát lương thực và tiền, vẫn có phân biệt giàu nghèo. Nếu ai cũng có thể lấy đồ linh tinh, sau này còn có ai làm việc.
Mấy thím không thể phản bác, đều sững sờ nhìn Lưu Xảo. Dù sao hôm nay cũng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, giúp đỡ Lưu Xảo, sau này có ân huệ. Khuyên trẻ con cũng không phải việc khó, nhưng bây giờ bị lời nói của Hứa Nam Nam chặn họng, hơn nữa họ lại cảm thấy rất có lý, tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục khuyên Hứa Nam Nam nữa.
Bằng không lần sau chuyện này thật sự xảy ra ở nhà mình, không phải người khác sẽ lấy chuyện hôm nay ra chặn miệng họ?
Ai cũng biết nói lời hay ý đẹp, nhưng liên quan đến lợi ích của mình, thì cũng không có ai sẵn lòng làm chim đầu đàn.
Lưu Xảo cũng không ngờ Hứa Nam Nam còn rất biết nói chuyện, lập tức nói vào tâm khảm của người ta. Cô ta cố nén tức giận, khuyên nhủ: “Nam Nam, dù gì cũng là bà cháu, không giống người khác. Sao cháu lại không hiểu chuyện thế?”
“Nếu thím Ba hiểu chuyện, thì bảo Mai Tử và Long Long về, để cháu và Tiểu Mãn đến thành phố sống cuộc sống tốt, cũng đừng nói chuyện với người một nhà với cháu. Sao đều là người một nhà, người thiệt thòi luôn là cháu và Tiểu Mãn chứ? Vậy người một nhà này cũng khó làm quá. Thím Ba cũng đừng có dạy dỗ người khác thì ăn nói nhẹ nhàng, bản thân lại không làm được.”
Lời này không chỉ chặn miệng Lưu Xảo, còn thuận tiện châm biếm cô ta. Những người khác nghe thấy, cũng lẩm bẩm bảo Lưu Xảo thật sự có hơi không hiền hậu. Luôn miệng nói đạo lý lớn, người được lợi không phải là bản thân cô ta?
Có người qua đây với Lưu Xảo cũng không muốn dính đến chuyện này nữa: “Nhà tôi còn có chuyện phải làm, tôi về trước đây.”
“Nhà tôi cũng có chuyện, sau này lại tới thăm Nam Nam.”
Mọi người lục tục rời đi, cũng mặc kệ phản ứng của Lưu Xảo.
Người đã đi hết, chỉ còn lại một mình Lưu Xảo.
Tống Quế Hoa nhếch môi nhìn cô ta, cảm thấy da mặt của người này quá dày, lúc này vẫn ở đây, có biết xấu hổ không? Người này thật sự còn mặt dày hơn Trương Thúy Cầm.
Lúc này sắc mặt của Lưu Xảo u ám, cố nén tức giận cũng không nén được. Tạo hình tượng tốt trong thôn lâu như vậy, kết quả lại bị con nhỏ chết tiệt phá hỏng rồi.
“Nhỏ Hai, chẳng lẽ sau này cháu thật sự không về nhà? Có chuyện này có lẽ cháu vẫn chưa biết, mẹ cháu sắp chuyển sang hộ khẩu phi nông nghiệp rồi, nếu như sau này cháu chuyển hộ khẩu về thì có thể đi theo mẹ cháu vào thành phố rồi. Cháu không muốn làm người thành phố sao? Bây giờ đi đón bà cháu vẫn còn kịp, bằng không sau này cháu sẽ ở trong thôn cả đời!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận