Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 638

Lâm Thanh Bách xách cái bọc lên, nắm tay cô, quét mắt nhìn trong rạp chiếu phim một lượt. Mọi người đều đang lần lượt đi ra ngoài, cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Trông thấy dáng vẻ có chút căng thẳng của Hứa Nam Nam bên cạnh, anh khẽ thở dài: "Không sao, chúng ta về thôi."
Không tìm thấy thì thôi vậy. Anh chỉ rất ngạc nhiên, vậy mà lại có người đặt đồ ở bên cạnh cô gái nhỏ ở ngay dưới mắt mình. Bản lĩnh của người này quá cao.
Một người trẻ tuổi ngồi chỗ sát bên cửa, lúc nhìn thấy Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách xách một bọc màu đen đi ra thì cực kỳ bối rối.
Không phải là tay không đi vào xem phim sao, sao lại có thêm một cái bọc lớn vậy?
Vừa nãy trong rạp chiếu phim có hơi tối nên anh ta nhìn không rõ, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm. Trong lúc xem phim không có ai tiếp cận bọn họ. Chuyện này xảy ra vào lúc nào? Chắc chắn là có người nhân lúc rời khỏi rạp vứt vào!
Mang theo đồ quan trọng bên người, tất nhiên hai người không thể đi dạo phố được nữa, bọn họ về thẳng thị trấn Nam Giang. Sau khi đến thị trấn thì đi đến khu tập thể ủy ban huyện. Đợi đến khi vào trong nhà rồi, Lâm Thanh Bách mới mở cái bọc ra, nhìn đồ bên trong.
Vẫn là chất giấy giống lần trước. Viết chi chít rất nhiều nội dung. Kiên nhẫn của Lâm Thanh Bách rất tốt, anh xem cẩn thận, xem hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại. Nhưng cũng chỉ xem xong được một phần rất nhỏ.
Lần này Lâm Thanh Bách còn kích động hơn lần trước.
"Nam Nam, lần này nhất định phải tặng giấy khen cho em. Quản lý mỏ đích thân ký phát!"
Quản lý mỏ gì. Nghĩ ngợi, Hứa Nam Nam lại bắt đầu suy nghĩ lung tung...
Nghe hiểu ý của Lâm Thanh Bách, trong lòng Hứa Nam Nam có chút mơ hồ. Là một thanh niên năm tốt của thế kỷ hai mươi mốt, Hứa Nam Nam tỏ ý mình thật sự cũng rất rất tôn sùng người đó.
"Nam Nam, những thứ này anh phải nhanh chóng đưa đến thủ đô, anh lại phải rời đi vài ngày rồi. Lúc anh không có ở đây, em đừng rời khỏi Nam Giang nhé."
Hứa Nam Nam gật đầu. Bây giờ cô cũng không muốn đi tỉnh lỵ. Dù sao bên tỉnh lỵ có Tôn Hỉ Mai và Cao Kiến Quốc, cô không muốn nhìn thấy bọn họ như lần trước.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Hứa Nam Nam, Lâm Thanh Bách cười giơ tay vuốt ve cánh môi cô, cúi đầu hôn nhẹ lên trên đó. Khi hơi thở dần trở nên bất ổn, anh mút mạnh mấy cái rồi mới thả ra.
Hứa Nam Nam thở hổn hển, đôi môi đỏ bừng và hơi sưng: "Em, em về nhà đây."
Lâm Thanh Bách điều chỉnh lại cho ổn định một lúc, lúc này hô hấp mới bình thường trở lại. Anh giơ tay vuốt ve môi cô: "Được." Giọng nói có hơi khàn.
Hai người ra khỏi cửa thì đụng phải cục trưởng Cao từ trong nhà chủ tịch huyện Tôn đi ra. Cục trưởng Cao cười nói: "Đồng chí Lâm, hôm nay uống một ly được chứ?"
Lâm Thanh Bách nhìn vào mắt ông ta, biết ông ta có lời muốn nói, cười nói: "Vâng, đợi em đưa Nam Nam về nhà rồi sẽ quay lại tìm anh. Trong nhà em có rượu, anh không cần chuẩn bị rượu khác."
"Ôi chao, suy nghĩ của tôi thoáng cái đã bị cậu nhìn thấu rồi, tôi nhớ mong rượu của cậu không phải là ngày một ngày hai đâu. Hôm nay xem như là được mãn nguyện rồi." Cục trưởng Cao vui vẻ cười nói, lại nhìn Hứa Nam Nam: "Em dâu, em yên tâm, anh sẽ trông chừng cho em, chắc chắn không để nó uống nhiều."
Hứa Nam Nam cười nói: "Em không quản được anh ấy. Bình thường anh ấy cũng không quản em, em còn mừng thầm nữa đấy." Ở bên ngoài phải cho đàn ông thể diện. Còn về nhà, ha ha, vậy thì nói sau.
"Trông coi, em dâu hiền huệ quá." Cục trưởng Cao giơ ngón tay cái lên. Nghĩ thầm thảo nào Lâm Thanh Bách thích cô gái này mà không thích đồng chí nữ họ Tôn kia. Nhìn trông ngoan ngoãn hiểu chuyện như này, còn không khiến người ta thích sao?
Lâm Thanh Bách nhìn Hứa Nam Nam nói trái lòng, nét mặt thì lại rất hưởng thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận