Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 403

Cái, cái tên tóc vuốt ngược này không phải làm công việc mua sắm ở xã mua bán sao, sao lại chuyển sang làm người hướng dẫn kỹ thuật rồi. Không phải là lừa đảo đấy chứ.
Lâm Thanh Tùng cười vô cùng rạng rỡ, nhiệt tình bắt tay mọi người, tự giới thiệu về bản thân: "Mong được chỉ dạy nhiều."
Đến lượt chào hỏi Hứa Nam Nam, cậu ta cười nói: "Xin chào cán sự Vu, tôi là Lâm Thanh Tùng. Sau này mong được chỉ dạy thêm."
Hứa Nam Nam cười gượng nói: "Không dám, không dám."
May là Lâm Thanh Tùng không ở lại đây lâu, cậu ta bị Chu Phương dẫn đến những nơi khác để ra mắt đồng nghiệp.
Chị Liễu phấn khích nói: "Trong hầm mỏ chúng ta vậy mà có một chàng trai đại học đẹp trai đến. Nhìn coi, chàng trai đó vừa rồi nhiệt tình làm sao. Không giống như những sinh viên đại học kiêu ngạo không xem ai ra gì cả."
Hứa Nam Nam cười cho có lệ, trong lòng thầm mắng Lâm Thanh Tùng vô số lần.
Sớm đã biết cậu ta không phải người tốt, hiện giờ cậu ta có quen biết với Hứa Hồng, xem ra đúng thật là không phải người tốt lành gì. Uổng cho cái tên của cậu ta, vậy mà chỉ khác anh Lâm có một chữ.
Buổi chiều tan làm, Hứa Nam Nam chợt nhớ đến chuyện bữa ăn cơm vào ngày mai.
Nghĩ đến chuyện ngày mai mời Lâm Thanh Bách ăn cơm, trong lòng cô rất mong chờ. Lần này nhất định phải ăn nhiều một chút, gọi một vài món ngon. À, sau này nghĩ cách tặng anh Lâm một vài đồ ăn của tương lai để anh ấy nếm thử.
Hứa Nam Nam vừa đi trên đường vừa đang suy nghĩ.
"Cán sự Vu." Thì đằng sau có tiếng hô.
Hứa Nam Nam vừa nghe thấy giọng nói thì bước đi nhanh hơn.
Bước chân đằng sau cũng nhanh hơn, rất nhanh đã đuổi kịp cô. Hứa Nam Nam chạy cũng không nổi nữa, dứt khoát ra sức bước về trước.
"Cán sự Vu, sao cô không nói chuyện chứ." Lâm Thanh Tùng cười nhiệt tình nói.
Hứa Nam Nam phát hiện kế bên có công nhân đang nhìn bọn họ, bèn nhíu mày nhìn cậu ta, sau đó đứng lại bên đường.
"Chỉ đạo viên Lâm, cậu có quen với Hứa Hồng phải không." Cô nói thẳng vào vấn đề.
Lâm Thanh Tùng buồn bực gật đầu: "Cô cũng quen hả?"
Hứa Nam Nam không vui nói: "Tôi đề nghị cậu đến hầm mỏ để nghe ngóng mối quan hệ của tôi và Hứa Hồng, tuy chúng ta là đồng nghiệp, nhưng cũng không ai quy định rằng đồng nghiệp phải hòa thuận với nhau. Vốn dĩ chúng ta làm đồng nghiệp bình thường cũng được, nhưng hiện giờ tôi cũng không muốn để ý đến cậu. Hy vọng cậu đừng quấn lấy tôi nữa, nếu không thì cậu chỉ đem lại quấy nhiễu cho tôi thôi."
Sau khi nói thẳng ra, Hứa Nam Nam xoay người rời đi.
Cô nói ra những lời trong lòng mình, lúc trước cảm thấy cái tên tóc vuốt ngược này quá mức ra vẻ thân quen, không nghiêm túc, thế nên không muốn tiếp xúc. Bây giờ biết được cậu ta chung một thuyền với Hứa Hồng, vậy thì cần phải cách xa hơn nữa.
Lâm Thanh Tùng không ngờ rằng Hứa Nam Nam sẽ nói như vậy, vẫn muốn tiếp tục nói chuyện với người ta, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của cô lại không thể nói được. Thế là cậu ta dứt khoát xoay người trở về hầm mỏ để tìm hiểu về mối quan hệ giữa Hứa Hồng và cán sự Vu.
Một lát sau, Lâm Thanh Tùng mới mặt mày đau khổ đi về nhà.
Nghiệp duyên mà!
Về đến nhà, Lâm Thanh Tùng mặt đầy phiền muộn, đăm chiêu ủ dột. Cậu ta muốn tìm người tâm sự thì phát hiện anh trai cậu ta đang tìm quần áo.
Chuyện này xưa nay chưa từng có.
"Anh, sao anh lại học theo em lục lọi đồ đạc thế."
Lâm Thanh Bách nghiêm túc nhìn quần áo trên giường: "Ngày mai có việc không thích hợp để mặc quân phục, hiển nhiên phải mặc quần áo phù hợp một chút."
"Có việc gì vậy?" Lâm Thanh Tùng không quan tâm đến mớ hỗn độn của mình nữa, mà nhiều chuyện nhìn anh trai mình. Mấy năm nay cậu ta chưa từng thấy anh trai mình tốn công trong chuyện ăn mặc.
"Việc công, em đừng xen vào." Lâm Thanh Bách chọn đi chọn lại, cuối cùng cũng chọn được một chiếc áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần màu xanh lục quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận