Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 270

Về chuyện Nam Nam suy tính như vậy, bà Vu cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nếu bà và ông Vu không suy tính nhiều một chút thì nhà cũng đã bị dọn sạch từ lâu rồi. Thời buổi này đúng là phải biết suy tính một chút thì mới bon chen được.
Khi Lý Tĩnh đang dùng máy kéo kéo đồ đạc của gia đình đến, trong sân, Vu Đông Lai đang mắng Hứa Nam Nam xối xả.
"Lúc đầu tao thấy hai chị em chúng mày đáng thương, cho hai đứa mượn để ở, bọn mày thì hay rồi, còn để cho người khác vào ở. Nam Nam à, chuyện này là không hợp lý rồi. Nhà của tao bỏ không nhiều năm như vậy, nếu cần người khác ở, còn phải chờ đến hiện tại?"
Hứa Nam Nam cúi đầu không dám nói.
Hứa Kiến Sinh và Lý Tĩnh nghe vậy thì quay ra nhìn nhau. Không ngờ khi dọn nhà đến thì chủ nhà lại đi qua.
Cô ta cũng đang chuẩn bị im lặng chuyển nhà, đợi một thời gian thì có thể dẫn một vài đứa trẻ đến thăm, gửi một ít tiền cũng được, nói một vài lời nịnh hót cho xong là được rồi. Dù sao cũng là cho con gái của họ, bọn họ tới sống chung cũng không khác gì. Một ngôi nhà rộng rãi như vậy, chẳng phải mấy người ở thì đều giống nhau sao?
Lý Tĩnh xuống xe, vội vàng vào sân tính nói vài lời tốt đẹp, người chưa kịp vào sân thì Hứa Nam Nam đã bị đẩy từ trong ra, vừa hay đụng vào người Lý Tĩnh.
Vu Đông Lai nhìn thấy chiếc xe đậu ngoài cửa thì nói: "Làm gì vậy, đỗ trước cửa nhà chúng tôi làm gì?"
"Dạ thưa chú, cháu là mẹ của Hứa Nam Nam..."
"Tôi không quan tâm cô là mẹ của ai, ai kêu cô đến đây." Lại nhìn Hứa Nam Nam: "Hứa Nam Nam, nếu cô để họ đến đây ở, cô với em gái mình lập tức dọn ra ngoài ở đi."
Thầy dạy lái máy kéo trong mỏ nhìn cảnh tượng này cũng bị làm cho mù mờ.
Gia đình chủ nhiệm Hứa vội vàng dọn nhà, nhưng giờ lại thế này, chủ nhà người ta không đồng ý. Sự việc này có vẻ...
Lý Tĩnh cũng hoảng hốt, nhưng không dám xúc phạm Vu Đông Lai, cô ta chỉ vào Hứa Nam Nam mắng mỏ: "Ngày hôm qua mày ở mỏ mày đã đồng ý rồi, bây giờ làm sao lại thế này? Nếu mày không đưa ra được câu trả lời. Chúng ta hãy đến mỏ nhờ mọi người phân xử."
Hứa Nam Nam trầm mặc không nói, Vu Đông Lai nói: "Mỏ gì, nhà tôi không phải thuộc về mỏ quản lý, chúng tôi là do chính phủ huyện quản lý, nhà này thuộc quyền quản lý của chính phủ huyện, nếu cô muốn ở, đến gặp chủ tịch huyện mà xin. Đừng làm phiền đến tôi, nếu không tôi sẽ gọi công an bắt mấy người."
Ông nội Vu mấy năm gần đây đối phó với rất nhiều người có nghĩ ý xấu đến, nên đã luyện ra được khí thế, lúc này kỹ năng diễn xuất bùng nổ, vẻ mặt dữ tợn đến mức khiến Lý Tĩnh không dám nói gì.
"Ông Vu, xin hãy giúp cháu đi, cháu đã hứa..."
"Ai đồng ý, tôi không đồng ý, cô nói cái gì cũng không tính. Nam Nam, nếu còn nói nữa, cô và em gái cũng dọn ra ngoài luôn đi. Đừng tưởng hai người già chúng tôi thích hai chị em cô mà làm những chuyện phiền phức này."
Ông Vu nói thẳng chẳng hề nể nang gì.
Hứa Nam Nam cũng rất mất mặt.
Hàng xóm bên cạnh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hứa Kiến Sinh không chịu nổi sự mất mặt này, lên xe nhờ người kéo xe về trước. "Đi về trước đi." Dù sao cũng không phải là không có chỗ ở. Cùng lắm là hắn ta tiết kiệm tiền, rồi mua một căn khác.
Lý Tĩnh tức giận đến mức muốn gây chuyện, ủy ban khu phố cũng đã đưa người tới rồi.
Thì ra có người báo tin là có người gây rối.
Thấy đó là nhà của ông Vu, người trong tổ dân phố cũng biết nhà này là trường hợp đặc biệt, thấy có người dọn đồ qua thì tưởng cướp: "Ban ngày ban mặt mà làm gì vậy, hay là đi theo tôi để nói chuyện với cảnh sát?"
Nhìn thấy người nhà nước đến, Lý Tĩnh không có chút tự tin nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận