Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 230

Có những công nhân già ở hầm mỏ mình phải nuôi cả một gia đình. Mỗi ngày có thể ăn no bụng một nửa là không tệ rồi."
Hứa Nam Nam thực sự không có ý thức tự giác này.
Bởi có Taobao nên từ sau khi cô đến đây chưa bao giờ chịu đói, lúc muốn ăn thịt thì trực tiếp vào trong Taobao mua, cuộc sống tuy rằng không thoải mái như lúc ở thế kỷ 21 nhưng tốt xấu gì cũng không lo về ăn uống.
Chu Phương chỉ vào một người đàn ông trung niên đang ngồi vùi đầu ăn cơm bên bàn cách đó không xa: "Đó là ông Tương, đến hầm mỏ được hơn mười năm rồi, nuôi một lũ trẻ, còn đều là ăn lương thực cung ứng. Chút lương thực cung ứng đó căn bản không đủ ăn, phiếu lương thực mỗi tháng đều phải trợ cấp cho nhà, ông ấy buổi trưa hàng ngày chỉ ăn chút cơm chan canh, ngay cả rau cũng không nỡ múc. Công nhân giống như ông ấy ở hầm mỏ chúng ta nhiều lắm. Còn có Ngô Tình ở ký túc xá của chúng ta đấy, em trai em gái trong nhà nhiều, mỗi tháng vừa phát xuống lương thực cung ứng là bị mẹ em ấy lĩnh về nhà ngay. Một tháng ăn chẳng được mấy bữa cơm no."
Hóa ra công nhân không phải ai cũng được ăn no uống đủ.
"Không phải hầm mỏ là nơi có phúc lợi tốt nhất sao? Hẳn lương thực phải đủ chứ ạ?" Hứa Nam Nam hỏi.
"Sao mà đủ, cũng chỉ hầm mỏ chúng ta, đổi thành công xưởng khác, một ngày được ăn một cân lương thực là phải tạ ơn trời đất rồi."
Chu Phương ăn từng ngụm lớn xong cơm: "Gắng sức ăn đi, chị thấy lần này còn phải không đủ ăn tiếp đấy. Năm ngoái cũng như thế này, ban đầu cũng ăn ngon, qua một thời gian thì không có để ăn, phải thắt lưng buộc bụng. Đến khi đó có lẽ chúng ta còn phải ra bên ngoài nhà hàng quốc doanh ăn thêm đấy."
Hứa Nam Nam nghe về chuyện này, trong lòng cảm thấy có chút nặng trĩu. Ở thế kỷ 21 kiểu nào cũng sẽ được ăn no căng bụng. Thời đại này, công nhân trong thành phố còn phải thắt lưng buộc bụng, nói chi đến những nơi khác.
Quên đi, không nghĩ nữa, kiểu đại sự quốc gia này cũng không đến lượt cô nhọc lòng.
Ngày hôm sau lúc bắt đầu làm việc, Hứa Nam Nam phát hiện vị cán sự Ngô đó cuối cùng cũng không đến tìm cô nghiên cứu thảo luận triết lý sống gì đó nữa. Trái lại thì ‘liếc mắt đưa tình’ với Hứa Mai Tử.
Ngay cả Chu Phương cũng nhìn ra được chút manh mối, còn đoán rằng chắc là ngày đầu tiên Ngô Kiếm đã ưng ý Hứa Mai Tử, nếu không thì cũng sẽ không anh hùng cứu mỹ nhân.
Hứa Nam Nam không tiện kể ra chuyện trước đó người ta còn muốn tìm cô để bàn bạn về triết lý sống đời người, chỉ có thể cười ha hả, coi như là ngầm thừa nhận suy nghĩ của chị ấy.
Vài ngày sau, đám người Hứa Mai Tử cũng đã kết thúc học tập ở ủy ban mỏ, bắt đầu bước vào công việc công tác tuyến đầu sản xuất.
Còn những người ngồi làm việc trong phòng làm việc như Hứa Nam Nam thì vẫn phải tiếp tục học tập. May mà không cần phải cả ngày nghe giảng về điều lệ quy định và tư tưởng tiên tiến của giai cấp công nhân như trước nữa.
Quản lý mỏ Cao lên tiếng cho mấy người bọn họ được bắt đầu gánh vác chút công việc của ủy ban mỏ, coi như làm quen trước công việc ở hầm mỏ.
Hứa Nam Nam nghi ngờ đó là lạm dụng công nhân để làm việc cho ủy ban mỏ, đương nhiên cô cũng dại gì vạch trần 'âm mưu' của quản lý mỏ Gao, nhưng cô lại gặp được phó quản lý mỏ Lý Thành Văn.
Lúc Lý Thành Văn nhìn thấy cô thì tỏ ra rất thản nhiên. Không hề nhìn ra hai người có quen biết với nhau. Càng không ai biết Hứa Nam Nam nhờ đi cửa sau của anh ấy mới vào được hầm mỏ.
Không để ý đến sự phát hiện của Hứa Nam Nam, Lý Thành Văn gần đây thường đến phòng làm việc của quản lý mỏ, mỗi lần đều luôn cau chặt mày, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Ngay cả quản lý mỏ Cao dường như cũng có chút tâm sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận