Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 574

Tiểu Điền đang lơ đễnh cắn hạt dưa, nhìn thấy Lâm Thanh Bách lôi kéo Hứa Nam Nam đi tới, tức khắc có tinh thần, nhanh chóng chào hỏi tiếp đón hai người ngồi xuống.
Lâm Thanh Bách đưa bánh bao cho cô ấy, để cô giúp làm nóng lại, rồi lại gọi đồ ăn lần nữa.
Tiểu Điền vội vã chạy vào nói với đầu bếp, chắc chắn bánh bao mừng sinh nhật là phải mang tới trước tiên. "Bộ trưởng Lâm, nghe nói mấy ngày hôm trước anh về nhà ạ? Vậy, đồng chí Lâm Thanh Tùng vẫn khỏe chứ."
Lâm Thanh Bách đang bị Hứa Nam Nam oán trách, bị cô ấy ngắt lời như thế, anh nhẹ nhàng thở ra: "Sắp tốt nghiệp rồi. Định sẽ ở lại thủ đô công tác."
Nghe được đáp án này, trên mặt Tiểu Điền đầy vẻ mất mát như tan nát giấc mộng.
Cô ấy đi rồi, Hứa Nam Nam nói: "Làm bậy quá, lại tổn thương một trái tim thiếu nữ."
Sau đó lại nhìn Lâm Thanh Bách, người này cũng chẳng an phận. Trước đây không trêu chọc người ta, mà cũng có thiếu nữ nhớ thương đấy.
Anh em hai người này ai cũng không bớt việc.
Lâm Thanh Bách nhìn ánh mắt u oán của cô, tầm mắt nhanh chóng dời đi, làm bộ như không nhìn thấy.
Khi về nhà, rốt cuộc cũng đã ăn no căng, không thể để sinh nhật lần đầu tiên lại đói bụng được. Cái bánh bao sinh nhật kia, Hứa Nam Nam chỉ cắn một miếng, còn lại nhét hết vào trong miệng Lâm Thanh Bách.
Theo cách nói của cô, để Lâm Thanh Bách lây ít không khí vui mừng.
Kết quả vừa đến nhà, bà Vu lại lấy ra một cái bánh bao sinh nhật cho cô, to gần như chiếc mà Lâm Thanh Bách chuẩn bị cho cô.
"Nếu không phải biết hôm nay Tiểu Lâm đón sinh nhật với cháu thì bà sẽ không để cháu đón sinh nhật ở bên ngoài. Bánh bao sinh nhật này phải ăn đó. Bà đặc biệt đi tìm đồ để đổi bột mì với mấy nhà. Dính thêm phúc khí của mấy nhà họ."
Nhìn dáng vẻ tràn đầy quan tâm của bà Vu, Hứa Nam Nam nhấp miệng cười, sau đó ăn sạch bánh bao mừng sinh nhật trước mặt bà cụ.
Nằm ở trên giường vuốt cái bụng phình to của mình, Hứa Nam Nam thấy như mình sắp no chết rồi, có lẽ còn có thể bị coi thành điển hình để tuyên truyền luôn ấy.
Nhìn đi, ai nói thiếu lương thực chứ, có một đồng chí nhỏ ăn lương thực tinh chế đến mức no căng bể bụng đến mức sắp chết luôn rồi.
Nửa đêm ngủ không được, cô phát hiện Tiểu Mãn cũng không ngủ.
"Tiểu Mãn, sao còn không ngủ vậy?"
"Chị, em không sao."
"Lo lắng cho kỳ thi à? Không sao đâu, thi không tốt cũng không sao hết. Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên." Thành tích của Tiểu Mãn vẫn luôn rất tốt, tư chất của cô bé cũng không tính là giỏi lắm, nhưng quan trọng là thái độ học tập tốt. Hứa Nam Nam lo cô bé sẽ có áp lực.
"Chị..."
"Ừ?"
"... Em ngủ đây." Sau đó không còn âm thanh gì nữa.
Hứa Nam Nam nhìn cô bé, con bé này thật sự đã nhắm mắt lại ngủ rồi. Xem ra là do áp lực quá lớn.
Bởi vì trải qua một sinh nhật tốt đẹp nên tâm trạng Hứa Nam Nam vẫn luôn duy trì trạng thái rất tốt.
Đối với nhiệm vụ biểu diễn do văn phòng sắp xếp cũng không còn bài xích nữa. Mấy ngày nay trong bộ phận cũng không bắt cô làm việc, chỉ để cô làm việc này thôi.
Hứa Nam Nam cân nhắc nửa ngày, quyết định vẫn không biểu diễn gì quá nổi bật. Không nổi bật thì sẽ không mất mặt, biểu hiện bình thường là được.
Khụ khụ... Quan trọng là cô cảm thấy mình cũng không khả năng để nổi bật, có thể biểu diễn không mất mặt cũng đã là rất cố gắng rồi.
Khiêu vũ chắc chắn là không được, vẫn là nên ca hát. Cô không biết hát, nhưng mà vẫn nhớ được mấy bài gì mà Trên Núi Kim Sơn Của Bắc Kinh, Sông Lưu Dương gì đó và Cánh Đồng Hy Vọng này nọ nhưng những bài này không thể hát. Chỉ có thể đi thỉnh giáo chủ nhiệm Chu. Nghe Chu Phương nói, chủ nhiệm Chu là một người biết hát biết múa có tiếng, năm đó cũng là một đóa hoa của hầm mỏ.
"Chúng ta đương nhiên phải hát bài hát về tổ quốc." Chủ nhiệm Chu cảm xúc đầy mãnh liệt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận