Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 726

Cổ Lỗ Sĩ: "Cô chờ một lát, bây giờ tôi đi lấy ngay. Trước tiên, cô cứ kéo dài thời gian đi đã."
Sau đó không còn tin nhắn nữa.
Hứa Nam Nam nhìn khung đối thoại không có động tĩnh, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết đối phương có thật sự tin tưởng và đến giúp cô hay không. Hay là người ta cho rằng cô đang đùa giỡn, sau đó cũng đùa giỡn với cô luôn.
Chẳng qua bây giờ cô không còn cách nào khác, cũng không dám nán lại trong cửa hàng Taobao quá lâu, cô vội vàng thoát ra ngoài.
Khi cô vừa mới thoát ra ngoài thì có người đẩy cửa bước vào. Bác sĩ Từ bưng hai hộp cơm vào phòng.
Một hộp là trái cây, một hộp là cơm trắng và thịt kho tàu.
Lúc này, Hứa Nam Nam chẳng có tâm trạng ăn uống, nhưng cũng biết bản thân cần phải làm ra vẻ: "Cởi trói cho tôi đi, tôi tự ăn."
Thấy bác sĩ Từ không nhúc nhích, cô tức giận nói: "Tôi đã như thế này rồi, cô còn có gì không yên tâm nữa? Tôi có mấy cân mấy lạng mà mấy người còn không rõ hay sao? Sở dĩ tôi làm việc cho bọn họ là vì bọn họ coi tôi là con người. Ít nhất mấy người cũng phải để tôi thấy mình được tôn trọng thì tôi mới có thể nói ra những chuyện mà mình biết chứ."
Bác sĩ Từ đặt đồ trong tay xuống rồi cởi trói cho cô. Sau đó cố ý làm lộ ra khẩu súng giắt bên hông.
"Tôi tin cô là một người thông minh."
Hứa Nam Nam sợ hãi liếc cô ta một cái, sau đó vội vàng cúi đầu ăn cơm. Cô ăn rất chậm, một miếng thịt phải cắn hai lần. Mãi cho đến khi đồ ăn đã lạnh, cô mới ăn hết cơm, sau đó lại ăn trái cây.
Bác sĩ Từ ở bên cạnh đã có chút không kiên nhẫn. Cô ta nhìn thời gian, biết thời gian không được nhiều, bên phía chúng đã càng lúc càng cấp bách. Tình hình bên ngoài đã vượt ra khỏi dự đoán của chúng. Mục tiêu trước mắt này có vẻ như còn quan trọng hơn so với những gì chúng nghĩ.
Đó cũng là nguyên nhân mà cô ta đồng ý nhẫn nại đến thời điểm này.
Chờ khi Hứa Nam Nam ăn hết một miếng trái cây cuối cùng, dạ dày cũng căng phồng đến mức muốn nôn, cô ta mới híp mắt nhìn Hứa Nam Nam: "Bây giờ đã có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ?"
Hứa Nam Nam che miệng, dáng vẻ muốn nôn: "Đầy bụng quá, tôi muốn đi phòng vệ sinh, là cầu tiêu á."
Mặt bác sĩ Từ lộ ra vẻ nguy hiểm.
Hứa Nam Nam lập tức nói: "Tôi thề, đi vệ sinh xong tôi sẽ nói."
Sau khi vào trong cầu tiêu, Hứa Nam Nam phải ói mấy lần mới cảm thấy thoải mái. Từ khe cửa nhìn ra, bên ngoài có ba người đang canh gác, bác sĩ Từ ở trong phòng chưa đi ra, có hai người một người là tài xế và một người là người ngồi bên cạnh tài xế trước đó. Còn một người lớn tuổi hơn một chút, nhìn có vẻ hiền lành thật thà. Mấy người này hẳn là mới hội họp với nhau.
Chỗ này Hứa Nam Nam không quen thuộc lắm, hẳn không phải là tỉnh lỵ. Xem ra người bên ngoài đang tận lực tìm cô.
"Xong chưa đấy?" Người bên ngoài thúc giục.
Hứa Nam Nam vội vàng nôn hai tiếng.
Đang sốt ruột thì trong đầu có tiếng ting ting, cô vội vàng nhắm mắt lại đi vào cửa hàng Taobao.
Cổ Lỗ Sĩ:"Kiếm được đồ rồi, vũ khí sóng âm mini, sử dụng rất đơn giản, cách sử dụng ở bên trong."
Nhìn thấy đồ công nghệ cao thế này, Hứa Nam Nam vô cùng vui mừng. Nếu đưa cô một khẩu súng thì cô thật sự không biết dùng như thế nào.
Không kịp cùng Cổ Lỗ Sĩ nói nhiều, Hứa Nam Nam khẩn trương đi vào trong tiệm của Cổ Lỗ Sĩ để lấy vũ khí.
Đợi một chốc, sau khi nhìn đồ vật hình đèn pin trong tay, Hứa Nam Nam hơi sững sờ. Thứ đồ này thật sự có thể phát ra sức mạnh gì sao?
Sau khi nhét nút tai vào rồi lấy tóc che đi, cô mới mở cửa đi ra ngoài.
Người bên ngoài đã chờ đến mức không còn kiên nhẫn nữa, lúc Hứa Nam Nam mở cửa thì bác sĩ Từ cũng đang chuẩn bị gõ cửa. Thấy cô ra ngoài rồi thì cười khẩy: "Cô tốt nhất đừng có làm loạn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận