Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 252

“Bước ra từ nhà ăn của bác, chút hời này bác vẫn cho được."
Hứa Nam Nam nhận lấy ngay, đếm số phiếu lương thực do đầu bếp Đỗ đưa cho. Hốc mắt hơi ửng đỏ.
"Cảm ơn đầu bếp Đỗ, và cả những đồng chí khác nữa." Hứa Nam Nam xúc động nói lời cảm ơn. Lại nói: "Mọi người có muốn gì không, cháu tiện thể mang về cho mọi người." Trong Taobao cái gì cũng mua được, cũng không mất công.
Vẻ mặt chị dâu Liêu vui vẻ, nói: "Chỉ có chút phiếu lương thực mà cảm ơn gì chứ, chỉ là Nam Nam à, lần này ra bên ngoài, nếu tiện thì mang ấm nước nóng về cho chị với. Cả ngày muốn uống hớp nước nóng cũng không được. Bình thường cũng không dễ mua."
"Được ạ."
"Em muốn một đôi giày da nhỏ." Một người nhỏ tuổi nói. Khuôn mặt ửng hồng: "Cho người yêu của em."
Hứa Nam Nam không hai lời, đồng ý ngay.
Những người khác cũng liên tiếp nói ra thứ mình muốn. Thật ra bình thường mọi người cũng có thể nhờ những người khác mang về, nhưng dù sao cũng không phải người quen, rất ít khi có thể mang về thật được. Hơn nữa chuyến đi lần này là để xoay xở lương thực, là chuyện quan trọng, cho nên dù có yêu cầu, cũng không tiện nói với người ta. Hiện tại có người quen như Nam Nam, nhà ăn như thể vùng lên.
Hứa Nam Nam đồng ý hết từng cái một.
Lúc rời khỏi nhà ăn thì đã không còn sớm nữa, Hứa Nam Nam cũng không trì hoãn thêm, nhanh chóng xuất phát ra nhà ga.
Lần này phải dùng cửa hàng Taobao, nhưng Hứa Nam Nam cảm thấy mình phải chạy đến thành phố lớn một vòng. Bất kể là làm dáng chút, hay là vơ vét này nọ thì việc này vẫn rất cần thiết.
Nơi Hứa Nam Nam muốn đi nhất vẫn là Thượng Hải, nhưng hiện tại giao thông thật sự bất tiện, mất vài ngày đi xe lửa, lại mất vài ngày để quay trở lại, đi hết cả một tuần lễ. Dù không gấp về thời gian, nhưng Hứa Nam Nam cũng không muốn đi hành xác kiểu vậy. Thế là cô dứt khoát đến thành phố tỉnh lỵ ở tỉnh bên cạnh.
Vật dụng công nghiệp trong người cũng không dùng được nhiều tới vậy, thế nên cô ném một nửa vào trong Taobao để bán. Khoảng một tờ trăm tờ phiếu công nghiệp, mỗi tờ định giá một trăm nhân dân tệ.
Hứa Nam Nam cũng không ôm hi vọng rằng phiếu lương thực này có thể kiếm được nhiều tiền, có thể khiến lương thực cô dâng ra không lời không lỗ là đủ rồi. Dù sao ý định lần này của cô cũng chính là hoàn thành nhiệm vụ trước tiên, sau đó trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ thì thuận tiện kiếm ít đồ.
Tiện thể xem thử khung đối thoại trước đó, vẫn không có chút tin nhắn nào như cũ. Xem ra không có đồ vật nào khiến đối phương cảm thấy hứng thú, đối phương cũng không dễ nói chuyện.
Một đường lắc lư, cuối cùng cũng tới thành phố Giang, tỉnh lỵ của tỉnh Hồ Đông bên cạnh.
Đầu tiên là tới nhà hàng quốc doanh ăn bữa cơm. Ném ra một tờ phiếu lương thực toàn quốc, biểu cảm của nhân viên phục vụ trong tiệm cơm quốc doanh cũng trở nên ôn hòa hơn.
"Nghe giọng thì không phải người địa phương, tới công tác à?" Đồng chí nhân viên phục vụ mập mạp hỏi.
Hứa Nam Nam vừa ăn vừa nói: "Là từ thành phố An Nam tới công tác."
"Ôi trời, tuổi còn trẻ vậy đã đi công tác, giỏi giang quá." Cô gái nhân viên phục vụ càng thêm nhiệt tình.
Người có năng lực đi đâu cũng được người ta đánh giá cao. Giọng điệu nói chuyện cũng hiền hoà hơn nhiều.
Trong một bữa cơm, Hứa Nam Nam đã biết được những tin tức mình muốn biết. Ví dụ như nhà khác thoải mái nhất ở nơi này là chỗ nào, trạm thu hồi đồ phế thải ở đâu, chợ bán đồ cũ ở đâu. "Chuyến đi này của cô, không thể không tới cửa hàng lớn nhất ở chỗ chúng tôi được, bên trong thứ gì cũng có."
Hứa Nam Nam nghe thấy vậy, hai mắt sáng rực lên. Cửa hàng ở thời này, quả thật là cô chưa từng thấy bao giờ.
Phải đi mở mang kiến thức chút thôi! Ừm, trước tiên phải đi tắm rửa nghỉ ngơi đã, ngày mai làm xong chuyện chính rồi đi dạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận