Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 800

Nhưng mà Hứa Nam Nam thật đã không còn tồn tại nữa, quan hệ mẹ con với Lý Tĩnh từ lâu cũng đã sớm cắt đứt, Hứa Nam Nam sẽ không quan tâm đến người phụ nữ này nữa. Còn Tiểu Mãn với Tiểu Linh muốn làm như thế nào thì cô cũng không ngăn cản.
Sau tết, khu công nghiệp của Hứa Nam Nam bắt đầu thu được lợi nhuận. Trải qua một năm xây dựng, các công xưởng bắt đầu đi vào tiến độ sản xuất, sản phẩm không chỉ tiêu thụ ở trong nước mà còn bán ra nước ngoài.
Hứa Nam Nam bận tất bật ngược xuôi, còn định chuẩn bị đi miền Nam một khoảng thời gian.
Cô còn chưa khởi hành thì Lâm Thanh Tùng đã trốn qua nhà cô.
Lâm Thanh Tùng cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, mấy năm trước đây vì cứ giam mình trong sở nghiên cứu nên không có hẹn hò gì cả. Sau này đi ra rồi cũng không để tâm vào chuyện đó, mấy năm nay vẫn luôn để lỡ.
Trước đây Hứa Nam Nam còn hiểu lầm cậu ta với Tiểu Mãn, cuối cùng bây giờ Tiểu Mãn cũng đã tính đến chuyện hôn nhân rồi mà cậu ta vẫn còn lẻ bóng một mình.
Người làm chị dâu như Hứa Nam Nam cũng không cần bận tâm gì, còn người mẹ như Lý Uyển lại rầu đến mức tóc bạc trắng. Vì vậy mà mỗi lần Lâm Thanh Tùng về nhà luôn bị Lý Uyển lải nhải tra tấn lỗ tai, thời gian càng trôi qua thì áp lực ngày càng lớn.
"Cậu nói xem cái tài trêu gái trước đây của cậu đi đâu hết rồi, bây giờ sao còn chưa kết hôn nữa?"
"Đồng chí nữ đáng sợ lắm." Lâm Thanh Tùng trịnh trọng nói.
Hứa Nam Nam liếc cậu ta một cái: "Xạo, cậu còn sợ đồng chí nữ vì chuyện năm xưa được chắc?"
Khuôn mặt Lâm Thanh Tùng tỏ vẻ tin hay không thì tùy, tôi cứ ỷ vào chuyện có bóng ma tâm lý đấy.
Hứa Nam Nam híp mắt lại nhìn cậu ta một hồi: "Cậu không phải là sợ kết hôn đấy chứ?"
"Cái gì mà sợ kết hôn chứ?" Lâm Thanh Tùng cắn một miếng táo.
"Có nỗi sợ đối với hôn nhân, không muốn kết hôn, sợ phải gánh trách nhiệm và sợ bị người khác quản thúc. Nói thẳng ra là muốn tự do tự tại thêm nữa, chơi chưa đủ!"
"Khụ khụ khụ." Lâm Thanh Tùng che miệng lại rồi nuốt trôi miếng táo xuống họng. Khuôn mặt chột dạ nhìn về phía Hứa Nam Nam: "Chị dâu à, chị đang bận, thôi em về trước đây."
Hứa Nam Nam khoanh tay ngồi dựa vào ghế sofa nhìn Lâm Thanh Tùng chạy ra ngoài cửa với dáng vẻ hèn hạ.
Tên nhóc này, sớm muộn gì cũng có người trị được cậu ta.
Bởi vì gia đình hối kết hôn, cộng thêm Hứa Nam Nam đã nhìn rõ ý nghĩ hèn hạ trong lòng, nên Lâm Thanh Tùng quyết định ở tại sở nghiên cứu đến cuối đời.
Mấy năm nay, bởi vì cách mạng và mở cửa nên có một nhóm nhà nghiên cứu khoa học và học sinh cao học từ nước ngoài trở về. Sở nghiên cứu cũng được phân bổ vài người.
Lâm Thanh Tùng dẫn dắt vài nghiên cứu sinh, mỗi ngày có người bưng trà rót nước, gọi thầy gọi giáo sư.
Lần này cậu ta chuyển cả nhà vào trong ký túc xá của sở nghiên cứu ở, một đống người giúp cậu ta làm này làm nọ.
Giáo sư Lâm được người khác phục vụ như đại gia vậy, trong lòng khỏi phải nói vui cỡ nào. Cậu ta cười híp mắt hưởng thụ đám học trò đấm lưng, bưng bê trà nước cho mình. Bên cạnh thì có mấy sinh viên giúp đỡ khuân vác hành lý.
Một cô gái xinh đẹp mặc chiếc áo khoác trắng dài, đeo mắt kính lướt ngang qua trước cửa phòng cậu ta, nhìn khuôn mặt cười đắc ý của Lâm Thanh Tùng thì nhếch miệng, đưa tay lên chỉnh kính.
"Giáo sư Chu." Có học sinh nhìn thấy cô ấy thì lễ phép chào hỏi một tiếng. Giáo sư Chu về nước đã được hai năm, đừng thấy tuổi đời còn trẻ nhưng cũng đã là tiến sĩ cao học từ nước ngoài rồi đấy. Là nhân tài có kỹ thuật cao từ nước ngoài trở về để xây dựng đất nước. Cô ấy và Lâm Thanh Tùng cùng là lớp giáo sư trẻ tuổi trong sở nghiên cứu này, dẫn dắt nhiều học sinh, cũng làm cùng hạng mục nghiên cứu. Cho nên bình thường tiếp xúc khá là nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận