Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 321

"Da mặt Ngô Tình mỏng, trong lòng khó chịu nhưng ngại nói ra, tôi xin mặt dày đứng ra làm thuyết khách."
Trương Lượng tính tình thành thật, lời nói này cũng có cảm giác có phần lấy lòng, khiến người nghe thấy hơi ngại.
Nhưng Chu Phương và Hứa Nam Nam lại không muốn chịu theo ý anh ta. Cái gì mà hiểu lầm đã được hóa giải, giữa bọn họ hoàn toàn không có hiểu lầm gì cả hết đó được không?
Thấy hai người không nói chuyện, Trương Lượng cho rằng hai người như thế là vì mối quan hệ giữa anh ta với Ngô Tinh và Tương Lệ lệ: "Thật ra tôi và Lệ Lệ sớm đã không hợp, tôi và cô ấy cũng đã nói rõ ràng rồi. Sau khi tôi nói rõ với cô ấy thì mới đến với Ngô Tinh. Ngô Tinh là một cô gái tốt, các cô ở cùng ký túc hẳn cũng hiểu rõ."
Ngô Tinh thở dài: "Tớ biết trước kia có một số hiểu lầm, tớ xác thật cũng đã làm sai chút chuyện. Mong mọi người có thể nể tình cảm trước kia để tha thứ cho tớ."
Chu Phương thấy có chút không nhịn được nữa. Không hợp với Tương Lệ Lệ thì đến với Ngô Tình. Người ta cùng ký túc xá với nhau đấy, có chú ý chút được không hả? Mặc dù cũng có phần hả hê Tương Lệ Lệ gieo gió gặt bão, nhưng trên chuyện này, chị ấy không thấy Tương Lệ Lệ sai.
Nhân phẩm của Tương Lệ Lệ có vấn đề, nhưng người ta cũng là quang minh chính đại, các người là đã làm mà còn không thừa nhận.
Hứa Nam Nam ngước mắt lên nhìn Ngô Tinh, cô ta đang cúi đầu với vẻ mặt uất ức, người bên cạnh thấy có lẽ còn cho rằng cô và Chu Phương đang bắt nạt cô ta đấy.
Chuyện này khiến cô nhịn không được phải nghi ngờ, hôm qua việc Tương Lệ Lệ đánh cô ta liệu có phải là bị cô ta cố tình kích thích không, lẽ ra người khác phải nên cười nhạo cô ta, nhưng kết quả bây giờ cô ta lại trở thành nạn nhân, còn Tương Lệ Lệ thì phải bị trừng phạt.
Nếu đúng như vậy thì cô gái này quá nhiều mưu mô.
Trương Lượng này vứt bỏ Tương Lệ lệ thì lại đến với Ngô Tinh, thật sự không biết là phúc hay là họa.
Bởi vì ngồi với hai người ngán ngẩm, nên tốc độ ăn của Hứa Nam Nam và Chu Phương cũng nhanh hơn rất nhiều, vài ngụm đã ăn xong, bọn họ bưng bát đũa rời khỏi nhà ăn.
Lý Vĩ Minh thấy vậy cũng vội bưng bát cơm đuổi theo sau.
Trương Lượng cau mày nói: "Bọn họ sao lại làm như thế được chứ? Còn là nồng cốt của hầm mỏ nữa chứ, chưa từng thấy ai bắt nạt người ta như thế."
Ngô Tình mềm mỏng nói: "Bỏ qua đi, em tìm một cơ hội để nói chuyện với bọn họ lần nữa vậy. Quan hệ của họ với em tốt lắm."
Trương Lượng gật đầu, anh ta biết tính tình Ngô Tinh tốt, rất dễ tạo dựng mối quan hệ với mọi người. Nếu có thể hóa giải hiểu lầm dĩ nhiên là tốt nhất, dù sao thì ủy ban mỏ và bộ phận vật tư đều là những văn phòng tốt, quen người ở hai nơi này bao giờ cũng là chuyện tốt cả.
Cũng chỉ có tính tình như Tương Lệ lệ, có cơ hội tốt như vậy mà cứ khăng khăng ầm ĩ với người ta, nếu không phải Ngô Tinh nói với anh ta thì anh ta còn không biết Tương Lệ Lệ ngấm ngầm đắc tội với nhiều người như vậy.
Hứa Nam Nam bị hai người đó làm khó chịu đến mức không muốn nhìn thấy hai người họ nữa. Nhưng Ngô Tinh thì lại tìm đến cửa, đến bộ phận vật tư tìm cô.
Đồng chí ở tiền tuyến tới tìm, mình không gặp thì sẽ là coi thường đồng chí công nhân. Hứa Nam Nam đành ra ngoài một cách không tình nguyện. Nhìn thấy Ngô Tinh, cô nói: "Cô tìm tôi làm gì, lần trước tôi đã nói rõ hết với cô rồi."
Hốc mắt Ngô Tinh nhanh chóng đỏ lên, xung quanh mắt tràn ra những giọt nước mắt: "Tớ biết cậu xem thường tớ. Nhưng tớ thật sự không muốn ầm ĩ với cậu thành ra thế này. Nhà tớ nghèo, trong nhà có bốn anh chị em gái, sức khỏe cha tớ không tốt, mẹ tớ phải chăm sóc cho bà nội và cha tớ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận