Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 433

Lý Uyển nghẹn lại, trên khuôn mặt dịu dàng có phần không biết làm sao, thở dài nói: "Thanh Bách, việc lựa chọn người yêu là tự do của con nhưng cha con vẫn luôn muốn con trở về thủ đô. Hơn nữa người nhà mấy người chú bác của con cũng có đối tượng đến tuổi thích hợp..."
"Dì à, lần này dì tới đây chắc là để đón Thanh Tùng đúng không. Thằng nhóc này gần đây thực sự không ngoan nên phải về sớm thôi."
Lý Uyển còn chưa nói xong, Lâm Thanh Bách đã trực tiếp đẩy Lâm Thanh Tùng ra. Mặt anh có ý cười, không hề thấy có vẻ gì là không vui.
Thấy Lâm Thanh Bách như vậy, Lý Uyển không nói gì nữa, chỉ cười: "Ngoài việc đi đón Thanh Tùng, dì sẽ ở lại đây với chú Lý và thím Lý một thời gian. Dù sao bọn họ cũng hiếm khi có dịp quay về lại."
Lâm Thanh Tùng lần này đáp lời: "Có phải muốn tìm người nhà không ạ? Có cần cháu giúp không?"
Hai người già nhà họ Lý liếc nhau nhưng không nói gì.
Lý Uyển nở nụ cười: "Con không cần quan tâm về chuyện này."
Lâm Thanh Tùng bĩu môi.
Một bữa cơm ăn không ra được mùi vị gì.
Dù sao Lý Uyển cũng là người nhà của sĩ quan thủ đô, bản thân lại là giáo viên trong đoàn văn công, cũng có cấp bậc nên ủy ban huyện sắp xếp cho ở tạm trong một căn nhà nhỏ hai gian.
Lâm Thanh Bách đưa người trở về nơi ở xong thì rời đi ngay. Để Lâm Thanh Tùng lại để nói chuyện với hai cụ nhà họ Lý.
Cậu ta từ nhỏ đã cha không thương mẹ không yêu, đều do hai cụ nuôi cậu ta lớn, không khác gì với ông bà ngoại ruột của mình.
Bà Lý đánh giá đứa trẻ mà mình nuôi nấng: "Gầy cả ra rồi, ở yên trong nhà không tốt sao, sao phải ra ngoài chứ? Không đâu tốt hơn là ở nhà cả."
"Cháu ốm chỗ nào đâu? Cháu cả ngày chỉ có ăn ngon với uống ngon, bữa nào cũng ăn toàn thịt." Cậu ta khuếch đại lên.
"Nói dối, bọn bà sống trong khu tập thể còn không ăn được bao bữa mặn. Cháu ở nơi này mà ăn được thịt sao?" Mặt bà Lý lộ vẻ không tin.
Ngay cả cải trắng ở nhà cũng do họ tự trồng ở trong sân nhà. Nếu không thì nhà ăn còn không đủ thức ăn. Đừng thấy Lâm thủ trưởng chức lớn, cung ứng bình thường cũng chỉ lo đủ ấm đủ no. Thịt cũng không nhiều, nếu muốn ăn thịt thì phải nghĩ cách khác. Thủ trưởng Lâm bình thường cũng không quản chuyện gia đình, luôn bôn ba ở bên ngoài. Tiểu Uyển cũng không dám giao thiệp nhiều với bên ngoài, sợ bị đàm tiếu bôi đen, thức ăn trong nhà không bằng được khi xưa lúc làm địa chủ.
Thím Lý thở dài, Lý Uyển cầm một tách trà đi đến. Trên người vẫn đang mặc quân phục. Lâm Thanh Tùng nhìn mà thấy rất nóng nực.
Lý Uyển cau mày nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của con trai, nhưng vẫn cố kìm nén không dạy bảo cho cậu ta một trận: "Chuyện người yêu của anh con rốt cuộc là như thế nào, quen nhau lúc nào, đến mức độ nào rồi?"
Một loạt câu hỏi đặt ra, đều là có liên quan tới Lâm Thanh Bách, Lâm Thanh Tùng có chút không vui: "Mẹ đi mà hỏi anh ấy."
Ai mà biết lúc nào thì quen nhau, nếu biết sớm thì cậu ta đã... Khụ khụ, đến mức độ nào... Người ta ngày nào cũng dính với nhau, còn có thể ở mức độ nào được chứ, sắp cưới đến nơi rồi. Cậu ta nghe mọi người trong xã mua bán nói rồi, trước đó anh cậu ta còn lấy một cái giò lợn to, người ta còn hỏi cậu ta có ngon không. Ai dà, đến cái lông lợn cậu ta còn chưa được thấy đây này. Lấy để cho ai, cái này còn cần phải hỏi sao. Cậu ta chắc rằng nếu cán sự Vu mà đến tuổi rồi thì anh cậu ta nhất định sẽ gấp rút kéo đi đăng ký kết hôn luôn rồi đấy.
"Thanh Tùng, tại sao cháu lại nói chuyện với mẹ cháu như vậy chứ?" Ông Lý lo lắng. Lý Uyển chỉ có cậu con trai này, sao không thân thiết với mẹ mình vậy chứ.
Lâm Thanh Tùng vẫn rất kiên nhẫn với hai ông bà: "Đây là việc riêng của anh trai cháu, cháu cũng không tiện nói. Bảo mẹ cháu đi hỏi anh cháu không phải được rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận