Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 162

Nó chính là đứa gây rắc rối, ở trong nhà thì hại bà nội nó thành thành phần xấu, bây giờ lại chạy đến trong thành phố hại tôi.”
Lý Tĩnh nước mắt nước mũi khóc lóc nức nở. Nào còn dáng vẻ đoan trang hiền thục như thường ngày.
Nghe thấy Lý Tĩnh trách mắng chuyện này lên người Hứa Nam Nam, Hứa Kiến Sinh tức giận lại đá cái ghế: “Cô còn có mặt mũi trách người khác, nếu cô không bới móc chuyện này thì cũng không có chuyện như vậy rồi. May mà Nam Nam không đồng ý, nếu như bị người ta bắt được, công việc này của con bé sẽ khó mà giữ được.”
Nói đến đây, đột nhiên Hứa Kiến Sinh ngừng lại một chút, sau đó ngờ vực nhìn Lý Tĩnh.
“Việc này không phải là cô cố ý đấy chứ.”
Hôm qua Lý Tĩnh nói muốn đưa Nam Nam trở về trong thôn, còn nói bản thân mình nghĩ cách, kết quả lại xuất hiện việc chị Tiêu đến tìm Nam Nam.
Hắn ta liền cảm thấy lạ, sao đột nhiên Lý Tĩnh lại kêu người đi hưởng lợi từ Nam Nam. Mấy năm qua hắn ta ở hầm mỏ, Lý Tĩnh cũng không dám vì lợi ích mà bảo người khác đến hưởng lợi từ hắn ta, lo lắng hắn ta sẽ bị ảnh hưởng không thể ở lại hầm mỏ nữa.
Hứa Kiến Sinh cũng không ngu ngốc, liên hệ với trước đó, bây giờ nghĩ lại, hắn ta cũng hiểu rõ chuyện này rồi.
“Vì để khiến Nam Nam trở về quê, cho nên cô muốn hại con bé? Không ngờ là Nam Nam không làm, mà ngược lại cô bị người ta báo cáo. Lý Tĩnh, cô, sao cô có thể làm ra chuyện như vậy hả!”
Hứa Kiến Sinh tức giận nói không nên lời.
Nghe thấy Hứa Kiến Sinh trách móc, Lý Tĩnh cũng quên cả khóc: “Tôi thật sự bị oan mà, sao anh có thể nghĩ tôi thành người như thế vậy, dù sao nó cũng là con gái tôi, tôi còn có thể hại nó sao? Lúc đó tôi sĩ diện, hơi nhiều lời trước mặt chị Tiêu, ai biết được lại gây ầm ĩ lớn như vậy.”
“Cô không biết, cô biết cái gì? Mấy ngày trước quặng trưởng còn phản ứng muốn nắm bắt lối sống, bây giờ cô gây ra chuyện này, người ta còn không phải tóm lấy không buông, lập một cái điển hình?”
“A?” Lý Tĩnh lập tức ngây người. Vội vàng lôi kéo tay áo của Hứa Kiế Sinh: “Kiến Sinh, vậy hộ khẩu của em phải làm thế nào. Chúng ta khó khăn lắm mới đợi được cơ hội này mà.”
Mong ước lớn nhất cả đời này của cô ta chính là trở thành người thành phố thực thụ, điều này đã sắp thành công rồi, tại sao lại thất bại chứ?
Trong lòng Hứa Kiến Sinh buồn bực hít sâu một hơi, cũng không phát tiết ra được, nhịn cả nửa ngày mới chậm rãi thở phào: “Chuyện này cô đừng nghĩ nữa, trước đây sống thế nào thì sau này cũng sống như thế đi. Cũng không phải là tôi không nuôi nổi các người.”
“Không được, em nhất định phải chuyển hộ khẩu nông nghiệp sang phi nông nghiệp, em mong chờ nhiều năm như vậy. Mẹ chúng ta cũng biết rồi, còn trông cậy vào việc em chuyển hộ khẩu từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp để sau này cho bọn trẻ cũng được chuyển vào trong thành phố mà.”
Lý Tĩnh hoảng loạn giậm chân, thấy Hứa Kiến Sinh không nói lời nào, cô ta càng sốt ruột, dứt khoác hạ quyết tâm: “Tự em đến hầm mỏ nói.”
“Nếu cô muốn tôi mất luôn công việc này thì cô cứ đi gây chuyện đi!”
Hứa Kiến Sinh đá bay cái ghế đẩu, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Hứa Linh thấy vậy, cũng vội vàng đi theo. Mỗi lần người phụ nữ này không vui thì sẽ trút giận lên cô nhóc.
Chuyện tình phát triển hoàn toàn vượt quá dự tính của Hứa Nam Nam.
Vốn nghĩ rằng chỉ có thể khiến người ghét bỏ Lý Tĩnh một chút, không ngờ tới hầm mỏ lại lấy chuyện này làm một cái điển hình, muốn xóa sạch ảnh hưởng xấu xa.
Cho nên ngoại trừ sau khi ngầm biết được việc chuyển hộ khẩu từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp của Lý Tĩnh không còn hi vọng, thì trên hầm mỏ tại cuộc họp mỗi ngày còn thông báo phê bình việc của nhà ăn, để mọi người lấy đó làm gương.
Đồng thời còn tuyên dương đồng chí Hứa Nam Nam làm việc tạm thời ở nhà ăn có phẩm chất tốt như kiên định bất khuất, chí công vô tư. Khoáng ủy còn phát giấy khen cho cô, dán ở trong nhà ăn lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận