Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 501

Hứa Nam Nam thấy buồn cười với chuyện nhảm nhí mà con hàng này nói, ngay cả khi ngủ cũng cười tít mắt.
Ở một nơi cách đó rất xa, một thanh niên nhuộm tóc màu hạt dẻ buồn bực nói vào điện thoại: "Ê thằng Ba, không phải cậu rất quen thuộc với cô nàng chủ tiệm đó sao? Sao lại không thể làm quen chứ? Nếu như thứ đó là hàng thật, vậy chúng ta mua nó đi, tôi cần nó lắm. Lần trước bị hố hai triệu, bây giờ phòng như phòng trộm ấy."
"Cậu chờ tiếp đi."
"Chờ không kịp nữa rồi, cậu cũng không phải không biết mà, không biết gần đây tôi bị gì mà xui tận mạng. Mấy tháng nay bị mắng rất nhiều lần rồi, nếu không khiến bên trên vui vẻ, cuộc sống của tôi qua không nổi quá. Tôi cứ cảm thấy mặt dây chuyền lần trước có vấn đề, chắc chắn là đào ra từ trong đất đó. Cậu nói xem người đó liệu có phải là băng nhóm trộm mộ hay không? Nói không chừng là buôn lậu đấy, nếu không thì tại sao có nhiều đồ tốt như vậy lại không chịu bán, chắc chắn là chuẩn bị bán ra nước ngoài. Chúng ta có cần tố cáo hay không? Nếu như tôi lập được công lao lớn như vậy, liệu ông già có nhìn tôi với cặp mắt khác hay không?"
"Tôi phải đi làm nghiên cứu rồi, cậu kiềm chế một chút." Thanh niên đeo mắt kính ngắt điện thoại và thở dài. Cậu ta cứ luôn cảm thấy mơ hồ khó nắm bắt.
Ngày cưới của Chu Phương được định ra rất gấp, Hứa Nam Nam cũng bị kéo đến làm người phụ giúp.
Chẳng còn cách nào khác, trước kia Chu Phương chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn nên không chuẩn bị gì cả, bây giờ muốn kết hôn nên phải bắt đầu chuẩn bị. Ví như ra giường rồi vỏ chăn các thứ, cũng không thể để cho Lý Vĩ Minh mua hết mọi thứ được, chị ấy cũng phải mang theo đồ cưới của mình nữa.
Phiếu công nghiệp trong tay chắc chắn không đủ, may là bây giờ công đoàn đã hỗ trợ đổi các loại phiếu cho công nhân, hiện tại đi đổi vẫn còn kịp.
Sau khi đổi được một đống phiếu công nghiệp, hai người chuẩn bị xin nghỉ phép để đến tỉnh lỵ mua sắm đồ đạc.
Ngày đầu tiên xuất phát, Hứa Nam Nam nói chuyện này với Lâm Thanh Bách, cô cảm thấy chuyện kết hôn thật phiền phức. Đám cưới ở thời đại này không cần mời mấy chục bàn tiệc nhưng việc mua sắm đồ đạc quá bất tiện, các loại vật tư đều thiếu thốn, mà không mua thì lại mất mặt.
"Sau này kết hôn rồi, chúng ta sẽ ở trong căn nhà ở ủy ban huyện, nơi đó đủ không gian để sinh hoạt. Em không cần phải lo lắng về đồ dùng vật dụng, anh có bạn ở thủ đô, để cậu ấy mua giúp rồi gửi tới đây. Ừ, còn chuyện mời khách thì đặt mấy bàn ở nhà hàng là được."
Lâm Thanh Bách nghiêm túc nói.
Hứa Nam Nam sửng sốt: "Em nói với anh về chuyện kết hôn của Chu Phương, không phải là chuyện của chúng ta." Chuyện kết hôn với cô vẫn còn sớm, là hai năm hay ba năm nữa nhỉ?
"Cũng nên tính toán rồi. Cha anh nói ông ấy cảm thấy sức khỏe của mình không tốt..." Lâm Thanh Bách nói với giọng rầu rĩ. Trong rầu rĩ còn mang theo chút đau buồn nhàn nhạt.
Khi nghe anh nhắc đến cha của mình, Hứa Nam Nam chợt nhớ đến thầy Hạ vẫn còn ở Tây Bắc. Người mà Lâm Thanh Bách nói có lẽ là thầy Hạ nhỉ. Lần trước gặp mặt, cô thấy ông ấy gầy yếu đi rất nhiều. Sức khỏe đã không còn như trước nữa.
Người lớn tuổi đều muốn nhìn con cái kết hôn sinh con. Đó là chuyện thường tình của con người.
Hứa Nam Nam cũng bắt đầu suy nghĩ đến chuyện đó.
Lâm Thanh Bách nhìn thấy dáng vẻ đó của cô thì khẽ cong môi.
Ngày hôm sau, Hứa Nam Nam đến trạm xe lửa chờ Chu Phương. Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau đến tỉnh lỵ, cảm giác giống như đi dạo phố cùng với bạn thân vậy, rất tuyệt.
Sau khi lên xe, Chu Phương bắt đầu đọc vật tư cần mua trong danh sách.
"Đường, hạt dưa đậu phộng, thuốc lá và rượu... Áo quần, giày vớ..."
"Nam Nam, kết hôn tốn tiền quá." Chu Phương sững sờ.
Hứa Nam Nam cũng thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận