Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 393

Biết cô nhóc này sợ tiêm, chắc chắn sẽ không chủ động đến bệnh viện.
"…" Hứa Nam Nam suýt nữa thì đã té xuống khỏi xe.
Trên đường đi Hứa Nam Nam rất không muốn đi.
Cô thật sự không muốn đi, vừa mới tiêm ngày hôm qua, cô không dám uống thuốc. Định bụng chờ thêm một ngày nữa rồi lại tự mình uống. Cảm giác tiêm vào người rất khó chịu, cô thà uống thuốc còn hơn. Dẫu sao cũng không phải là không có thuốc mà.
Bị bệnh uống thuốc không phải được lắm sao. sao mà cứ phải tiêm chứ?
Hứa Nam Nam xoắn xuýt trong đau khổ, đáng tiếc Lâm Thanh Bách trước mặt lại chẳng hề biết, một mực bắt tiêm. Đạp xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Thật ra nếu Hứa Nam Nam kiên quyết hơn một chút thì cũng có thể từ chối, nhưng cô không làm được. Kiếp trước cô đơn, không người yêu thương cô, quan tâm cô. Kiếp này cũng chẳng có mấy ai yêu thương cô. Có người muốn tốt cho cô như thế, cho dù không muốn đi, cô cũng chẳng nhẫn tâm từ chối.
Cũng không nỡ.
Cô nhìn tấm lưng của Lâm Thanh Bách, trong lòng nghĩ, anh Lâm tốt như thế, sau này chị dâu sẽ rất có phúc.
Trong lòng không ngăn được có phần rầu rĩ. Cứ luôn cảm thấy bực dọc ở đâu đó.
Đến bệnh viện, vẫn là dì bác sĩ ngày hôm qua. Thấy Hứa Nam Nam đã đến, bà ta rất hài lòng, cảm thấy người nhà bệnh nhân này tương đối hiểu chuyện, đặt lời dặn dò của bà ta vào lòng. Không giống một vài người nhà khác, vừa tiêm một mũi đã nghĩ rằng bệnh khỏi rồi, bảo đến tiêm thêm một mũi nữa thì lại xót vài đồng bạc đó.
Thiết nghĩ tiền nặng hơn hay mạng nặng hơn. Kết quả đã không đến tiêm mũi sau, còn nói bà ta kém, trị không hết bệnh.
Đuổi nam đồng chí ra khỏi phòng, kéo rèm cửa sổ lên, bà ta giơ mũi kim lên cười híp mắt.
Hứa Nam Nam nghiến răng, nhắm tịt mắt không muốn nhìn mũi kim.
"Người yêu cô thương cô lắm đấy, bảo tôi tiêm nhẹ một chút, nếu tiêm nhẹ, thì sao mà tiêm vào được?"
Hứa Nam Nam định bảo rằng đó là anh của cô, không phải người yêu, thì mũi kim kia đã tiêm lên mông rồi. Cảm giác nhoi nhói, cơn đau đó khiến cho nửa bên mông của cô tê rần.
"Xong rồi xong rồi, nhìn cái vẻ kia của cô, có đau lắm đâu." Bác sĩ cười nói. Chuyện này bà ta thấy nhiều rồi, đến viện với người yêu, lúc tiêm phải rơi vài giọt nước mắt mới được, muốn để nam đồng chí đau lòng ấy mà.
Này thấy cũng không thể trách được. Chớ thấy phụ nữ lúc nào cũng hô hào có thể gánh vác nửa bầu trời, nhưng thật ra trong lòng luôn hy vọng người đàn ông của mình thương yêu mình đấy.
Hứa Nam Nam là đau thật, bò không nổi xuống giường được luôn rồi.
Cô cảm thấy mình phải nằm lát cho đỡ mới được.
Dì bác sĩ vừa đi thì Lâm Thanh Bách tiến vào. Thấy cô nằm trên giường, anh xoa đầu cô: "Vẫn còn khó chịu à?"
Hứa Nam Nam vùi mặt xuống. Cô chẳng thể nói thẳng ra là tiêm mông đau được.
"Được rồi, đừng khóc, xem tôi mang gì đến cho em này?" Lâm Thanh Bách vói tay đưa đến bên mặt cô. Hứa Nam Nam nghiêng mặt nhìn, thấy trên tay của anh là một bọc giấy trắng, bên trong có vài cục kéo mạch nha.
Tiêm xong thưởng kẹo… Anh xem cô là con nít à.
Lâm Thanh Bách thấy cô nằm im, đành bỏ một viên vào miệng cô, ngón tay chạm vào môi cô thì vội lập tức rụt lại: "Ngon không? Nhờ người mang từ quê đến đây."
Hôm qua thấy cô gái nhỏ vừa tiêm đã khóc rưng rức, thế là biết được cô gái nhỏ này sợ tiêm. Hôm nay cần phải tiêm thêm một mũi nữa, sợ cô lại khóc như hôm qua. Vừa lúc nghe vợ nhà ông Cao nói, con cái nhà họ khi nào tiêm xong, chỉ cần cho một cục kẹo là sẽ lập tức cười rực rỡ hơn bao giờ hết.
Kẹo có thể giảm đau.
Thấy Hứa Nam Nam ăn kẹo xong, không còn khóc như ngày hôm qua nữa, lúc này Lâm Thanh Bách thấy tin tưởng chuyện này vô cùng.
Mãi đến khi ra viện, ngồi trên xe, Hứa Nam Nam vẫn cảm thấy mùi vị ngậy ngậy của kẹo trong miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận