Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 507

Ngày đầu tiên tan học, Hứa Linh đến tìm Hứa Nam Nam rồi nói thẳng với cô về chuyện Lý Tĩnh căn dặn mình.
"Chị ơi, chị cứ mặc kệ mẹ đi, bà ta đang hối hận đấy. Bây giờ chị Mai Tử không chịu giúp đỡ nhà cửa, chị Hồng Hồng bị đuổi về quê, anh Lỗi Tử và anh Long Long cũng mặc kệ bà ta. Vì vậy bà ta muốn để hai chị trở về."
"Tiểu Linh, con đã nói chuyện với chị của con chưa?"
Sau khi Hứa Linh trở về từ phòng làm việc của Hứa Nam Nam thì Lý Tĩnh đã nấu cơm xong. Cô ta đang dọn món lên bàn, thấy Hứa Linh đã về thì vội vàng tìm cô nhóc hỏi tình hình.
"Con nói rồi, chị nói cuộc sống bây giờ rất tốt, không muốn về." Hứa Linh cầm bát đũa rồi ăn uống không hề khách sáo.
Bây giờ trong nhà ít đi một miệng ăn nên đồ ăn cũng nhiều hơn. Buổi trưa, ngoài ăn một bữa cháo rau ra còn có thể ăn thêm một cái bánh bao đen không nhân.
"Cha con vẫn chưa về đâu, gấp cái gì." Lý Tĩnh đi tới đánh tay cô nhóc.
"Vậy tại sao anh Lỗi Tử và anh Long Long được ăn?" Hứa Linh nhìn Hứa Long và Hứa Lỗi đang ăn ngon lành ở bên cạnh.
Hứa Lỗi đập bàn nói: "Anh không ăn đồ của nhà em, anh ăn đồ từ nhà gửi đến. Con nhóc tí ti như em quản được à? Cẩn thận sau này anh sẽ cho em về quê làm ruộng đấy."
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Ăn cơm, ăn cơm thôi." Lý Tĩnh vội vàng nói.
Hiện tại, Hứa Lỗi và Hứa Long vẫn là mấy đứa nhóc choai choai, nhưng hai năm nữa đều có thể đi làm. Đặc biệt là sau này Hứa Lỗi còn muốn tiếp nhận công việc của Hứa Kiến Sinh, mặc dù bây giờ Lý Tĩnh không quá thích hai đứa nhỏ này, nhưng cô ta cũng không dám làm mích lòng chúng nó. Cô ta và chồng không có con trai, sau này còn phải dựa vào hai đứa chúng nó nữa.
Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy nhưng vẫn thấy rất uất ức. Tại sao ba đứa nhỏ mà cô ta sinh ra đều là con gái chứ. Nếu như có một đứa con trai thì bây giờ cô ta đâu cần phải chịu uất ức thế này.
Càng nghĩ càng bực mình, nhìn Hứa Linh thôi cũng thấy ngứa mắt: "Con đã nói gì với chị của con rồi. Sao nó lại không chịu về nhà chứ."
Hứa Linh cắn đũa, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, cô nhóc rũ mắt nói: "Thì nói theo lời mẹ dặn đó."
Nghe vậy, Lý Tĩnh vô cùng tức giận. Cô ta không hề đổ oan cho con nhỏ đó mà, đúng là cái đồ ăn cháo đá bát. Nuôi lớn rồi thì đến nhà người khác sống sướng, hại cả nhà ra thành nông nỗi này không nói, khi trong nhà gặp chuyện còn không thèm giúp một tay. Cô ta chưa từng gặp đứa nào không có lương tâm như vậy.
Một lúc sau, Hứa Kiến Sinh cũng đã trở lại, thấy hai đứa cháu đã ăn no và đi học, Hứa Linh vẫn ngồi bên bàn nhìn bát đũa mà không ăn, hắn ta lập tức sầm mặt vỗ bàn: "Cô đang làm gì đấy, đứa nhỏ muốn ăn thì cứ để nó ăn, sao cô lại làm như vậy."
Lý Tĩnh vội vàng lấy bát đũa cho hắn ta, vừa lấy vừa nói: "Không phải là vì anh vẫn chưa về sao. Con của người khác không tiện quản, nhưng con nhà mình thì vẫn phải quản chứ. Trước đây, vì ít quản hai đứa Nam Nam và Tiểu Mãn nên bây giờ mới không quản nổi còn gì."
"Được rồi." Hứa Kiến Sinh nghe cô ta nói thế thì thấy phiền.
Sao mà tới nước này rồi vẫn không chịu sáng mắt ra vậy? Trước đó đã bị em trai hắn ta đánh cho một trận rồi mà giờ còn không biết trân trọng con gái của chính mình.
"Hai đứa nó không phải là người không có lương tâm, nếu không thì những người khác trong mỏ cũng sẽ không thích Nam Nam như vậy. Nếu cô thật sự muốn cải thiện quan hệ với con bé thì hãy đối xử thật lòng với nó. Thời gian về lâu về dài, dù có là cục đá thì cũng sẽ ấm lên thôi. Đừng có một mặt thì muốn con bé quay về, một mặt lại chà đạp nó. Còn có Tiểu Linh nữa, sau này nếu con đói thì cứ để nó ăn, không cần phải chờ tôi về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận