Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 530

Cũng không biết phía dưới trồng gì. Lâm Thanh Tùng nhìn vào trong nhà: "Em nói với chị ấy, anh trai em với Hỉ Mai tuyệt đối không có gì cả."
Hứa Nam Nam điềm tĩnh đáp: "Nếu như tôi cảm thấy họ có gì đó thì còn có thể đứng ở đây nữa sao?" Nếu Lâm Thanh Bách thể hiện ra mình có gì đó với người con gái khác, cô sẽ lập tức rời đi. Đàn ông có tốt thế nào đi nữa mà không biết an phận thì cô cũng chẳng cần. Cùng lắm là đau buồn một thời gian rồi cô sẽ chấn chỉnh bình phục lại thôi. May mà biểu hiện của Lâm Thanh Bách vẫn rất tốt.
"Chua quá đi." Lâm Thanh Tùng nhe răng cười rồi lại nghiêm túc nói: "Có điều, con người Hỉ Mai cũng không xấu. Khi ấy chẳng phải anh trai em về đây trễ lắm sao, anh ấy không nói chuyện được với ai trong nhà cả. Chị không biết đâu, khi ấy ở trong khu tập thể ai cũng thương hại anh em, nói rằng anh ở nhà sống khổ cực. Không có chuyện đó đâu, từ sau khi anh em trở về, trong nhà có đồ ăn đồ uống gì ngon nhất định sẽ nhường anh trước. Lúc ấy em cũng không vui, em cảm thấy anh ấy cướp đồ của mình, chẳng thèm để ý anh ấy. Anh trai em đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình. Khi ấy Hỉ Mai tràn đầy tình thương, cô ta muốn cứu anh ấy thoát ra khỏi bể khổ, ngày nào cũng chạy lẽo đẽo theo sau anh ấy. Lẽo đẽo nhiều cũng thành quen, lại thêm quan hệ giữa hai gia đình cũng tốt nên cũng thân. Nhưng anh trai em xưa giờ không nói chuyện nhiều với cô ta, không lâu sau thì anh ấy đi bộ đội, rất ít khi trở về. Nhưng mỗi lần anh về thì Hỉ Mai đều sẽ qua nhà."
Thực ra cậu ta cũng không hiểu được, thái độ của Hỉ Mai như vậy, anh trai có lạnh nhạt thế nào thì cũng phải bị lay động rồi chứ.
"..." Hứa Nam Nam cũng không biết nên nói gì. Người ta coi Lâm Thanh Bách thành kẻ đáng thương cần được giải cứu. Đáng tiếc là Lâm Thanh Bách mà cô biết không phải kiểu người thích được người khác cứu rỗi mình, anh ấy hình như còn thích giải cứu cho người khác nữa là. Một người mạnh mẽ như vậy, lại bị người ta coi là kẻ đáng thương, không biết trong lòng cảm thấy như thế nào.
Tự nhiên Hứa Nam Nam thấy buồn cười, nhưng nét mặt vẫn nghiêm lại: "Mẹ cậu có vẻ rất vừa ý cô ấy." Cũng chẳng cần nói, người tinh mắt là nhìn ra ngay.
Lâm Thanh Tùng cười hì hì: "Người mà mẹ em vừa ý trong khu này thì nhiều lắm. Nhưng mẹ em không quản được anh em đâu. Chị xem anh ấy về có tươi cười vui vẻ với ai đâu, đến cha em anh ấy còn chưa cười nữa là."
Hứa Nam Nam cũng không lo lắng về việc này, cô hi vọng Lâm Thanh Bách sẽ không vì việc ở bên cô mà cãi nhau với gia đình, cô thấy nếu mà thế thì máu chó lắm. Cũng chẳng phải là đang quay phim về cô bé lọ lem lọt vào nhà giàu có, đâu cần phải bước ra cửa nhà mới được kết hôn.
Có điều thái độ vừa rồi của Lâm Trường Chinh thì cô không đoán được. Thậm chí nếu Lâm Trường Chinh thực sự không đồng ý cô và anh Lâm ở bên nhau, ông rất có thể sẽ dùng quan hệ để điều anh Lâm đi khỏi Nam Giang. Khi ấy thực sự sẽ rất phiền phức.
"Trời lạnh thế đứng ngoài đó làm gì thế?" Lý Uyển ở trong nhà nói với ra.
Lâm Thanh Tùng nháy mắt với Hứa Nam Nam rồi mới vào nhà. Hứa Nam Nam cũng vào trong đợi Lâm Thanh Bách.
Trong phòng khách, Lý Uyển đang đan áo len, Tôn Hỉ Mai ở một bên đọc sách, khung cảnh rất hài hòa. Lâm Thanh Tùng định vào phòng nhưng không yên tâm về Hứa Nam Nam, bèn ngồi ở phòng khách.
Lý Uyển ngước mắt lên nhìn Hứa Nam Nam, rồi lại quay qua bên cạnh nói chuyện với Tôn Hỉ Mai: "Hỉ Mai, hiện tại cháu đã được bố trí công việc rồi chứ?"
"Được bố trí rồi ạ, đến bệnh viện quân y làm việc."
"Sinh viên đại học được phân công việc có khác, vừa mới ra trường đã làm quân y rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận