Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 344

Nhưng Ngô Tinh lại khiến cô được mở mang tầm mắt. Thật đúng là có người thấy chết không cứu, cô ta bỏ chạy. Không phải để gọi ai đó, mà là thực sự chạy đi.
Hơn nữa nhìn phản ứng vừa rồi của cô ta, có lẽ là ước gì mình bị người ta làm gì đó.
Hứa Nam Nam cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ trả thù người khác, từ trước đến nay khi bị người ta đụng chạm đến mình, cô mới đánh trả lại để tự bảo vệ mình. Ở thời đại còn chưa được xem là thái bình này, ai mà không muốn bo bo giữ mình, yên ổn sống qua ngày chứ.
Nhưng hành động lần này của Ngô Tinh, quả thực khiến cho cô ghi hận trong lòng.
"Xem đủ chưa, tôi phải đi rồi." Nói xong cô xoay người đi vào phòng làm việc.
Ngô Tinh lôi kéo cô: "Nam Nam, chuyện bỏ phiếu, cậu có thể đồng ý với tớ không. Nếu cậu đồng ý với tớ, tớ sẽ không nói gì hết."
"Tôi nghe không hiểu cô nói cái gì cả." Hứa Nam Nam khó hiểu nhìn cô ta.
Cô hất tay cô ta ra rồi đi vào văn phòng.
Ngô Tinh đứng ở phía sau, mắt nhìn chằm chằm cô: "Không thể nào, nhất định là đã có chuyện, cô ta đang giả vờ." Cô ta đã tận mắt chứng kiến, sao có thể sai chứ. Người kia cao như vậy, sức nhất định rất mạnh, nhất định sẽ thuận lợi.
Trong phòng làm việc, chị Liễu thấy vẻ mặt Hứa Nam Nam không vui, hỏi: "Lại quấn lấy em về chuyện bỏ phiếu à?"
Hứa Nam Nam bất đắc dĩ nói: "Cũng không biết là cô ta nghĩ gì nữa, bắt em bỏ phiếu cho được. Em dựa vào cái gì mà phải nghe lời cô ta chứ, cô ta cho rằng mình là ai chứ. Vừa rồi còn nói gì mà em chẳng hiểu gì hết, nói cái gì mà chỉ cần em đồng ý với cô ta, cô ta sẽ không nói cái gì. Em cũng không biết cô ta đang nói cái gì nữa."
"Chắc là muốn nói xấu em."
"Kệ cô ta vậy, em cây ngay không sợ chết đứng."
"Nói hay lắm." Tiểu Trương vỗ tay: "Người của bộ phận vật tư chúng ta không phải dễ bắt nạt, sao có thể bị một nữ công nhân học việc bắt nạt chứ. Nếu cô ta thật sự dám hãm hại Nam Nam, tôi sẽ đối đầu với cô ta, xem ai lợi hại hơn."
Hứa Nam Nam cười cảm ơn: "Cảm ơn anh Tiểu Trương." Việc có thể sắp xếp đều sắp xếp xong cả rồi, không sợ chuyện gì cả!
Một buổi sáng rất yên bình. Có mấy người tới tìm Hứa Nam Nam bỏ phiếu, vừa nghe Hứa Nam Nam nói đã có quyết định thì cũng đành trở về. Dù sao cũng không có cũng không có tình cảm qua lại gì với cô gái nhỏ người ta, người ta không bầu cho thì thôi chứ sao.
Sắp đến giữa trưa, trưởng ban Tiêu trở về, trên mặt còn có chút nghiêm túc.
"Các nữ đồng chí gần đây chú ý một chút, buổi tối về nhà sớm chút. Hai ngày nay có vẻ không được yên bình lắm." Trưởng ban Tiêu nói.
Nghe nói như vậy, những người khác trong văn phòng đều lấy lại tinh thần, chị Liễu nói: "Sao lại không yên bình?"
"Sáng nay có một công nhân phát hiện trong rừng cây nhỏ có một người nằm trên đất, một thanh niên, hai chân đều bị gãy, mọi người nói xem có đáng sợ không cơ chứ. Vừa rồi đã đồn cảnh sát đưa đến bệnh viện ở huyện, còn tới tìm chúng ta điều tra, xem trên hầm mỏ có ai biết chuyện này hay không, tôi vừa mới ở văn phòng của quản lý mỏ nghe được chuyện này."
Từ sau khi thành lập đất nước, trị an luôn luôn không tệ, huyện Nam Giang thật đúng là chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Mấy người nghe xong đều có chút bỡ ngỡ.
Chị Liễu tìm Hứa Nam Nam thì thầm: "Sau này về nhà sớm một chút. Đáng sợ quá."
Hứa Nam Nam tỏ ra âu sầu. Liên tục gật đầu.
Chuyện như vậy ở Nam Giang đúng là chuyện lớn. Nơi đó cách hầm mỏ cũng không xa, tin tức truyền đến trên hầm mỏ gây ra chấn động không nhỏ.
Tất cả mọi người đang suy đoán ai đã làm chuyện này, còn biên soạn ra đủ kiểu thuyết âm mưu. Suy đoán có thể nhiều nhất trong đó là là, mọi người cảm thấy đây là đặc vụ làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận