Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 572

Hứa Nam Nam bị trưởng ban Tiêu nhìn đếm mức không được tự nhiên: "Tôi thật sự không được, tôi không biết ca hát cũng không biết nhảy múa." Quan trọng là cô không thích tham gia biểu diễn như thế này.
"Không biết có thể học, người trẻ tuổi phải có tự tin, phải có tinh thần chiến đấu. Tiểu Trương quá đen, Lý Vĩ Minh còn phải chăm sóc vợ, chị Liễu càng không cần phải nói, trong nhà rất bận. Cô là nữ thanh niên độc thân duy nhất trong văn phòng chúng ta, chuyện này cũng chỉ có thể là cô làm thôi."
Nghe trưởng ban Tiêu nói như vậy, Hứa Nam Nam nhìn những người khác trong văn phòng.
Cả đám người đều gật đầu với cô.
Buổi chiều tan làm, Hứa Nam Nam ngồi trên xe buồn rầu: "Anh Lâm, em phải làm sao đây, nghĩ đến phải đi biểu diễn em lại thấy buồn bực. Em cứ muốn qua loa tùy tiện cho rồi, nhưng lại không muốn làm trưởng ban Tiêu và mọi người thất vọng."
"Thật sự không được thì hát một bài vậy."
"Không biết." Cô biết hát nhạc thịnh hành, nhưng lúc này hát thì người ta không phải sẽ nói là âm thanh đồi trụy sao?
"Vậy em biết gì thì biểu diễn cái đó. Thật sự không được nữa, thì đến khi đó luyện tập là được, chỉ cần cố hết sức thì không được chọn cũng không sao."
Hứa Nam Nam nghe xong, cảm thấy cũng chỉ có thể như vậy. Nếu mình nỗ lực, không trúng tuyển còn có thể trách ai.
Nghĩ thông rồi, tâm trạng lại tốt lên. Cô kéo áo Lâm Thanh Bách: "Anh còn chưa nói cho em, hôm nay là ngày gì đó?"
Cô ở nhà suy nghĩ đã lâu cũng chưa nghĩ ra đây là ngày gì.
Lâm Thanh Bách cười: "Chờ tới nơi rồi nói."
Xe không đi về phía quán cơm, mà đi về phía khu tập thể ủy ban huyện.
Thầy Kha gác cổng cười chào hỏi. Vào trong cổng, lại gặp vợ chủ tịch huyện Tôn: "Tiểu Vu hôm nay đến đây chơi à."
"Anh ấy nói dẫn em đi ăn cơm ạ." Hứa Nam Nam chỉ chỉ Lâm Thanh Bách.
Vợ chủ tịch huyện Tôn cười: "Hèn gì hôm nay nhà ông Cao bảo là giúp Tiểu Lâm đi mang đồ ăn về, hóa ra là mời em tới ăn cơm đây mà. Hôm nay Tiểu Lâm quả thực có lòng rồi."
Hứa Nam Nam mỉm cười thẹn thùng.
Chờ tới khi vào trong nhà thì Lâm Thanh Bách đã bày một cái bàn nhỏ, để Hứa Nam Nam chờ ở trong phòng, còn anh đi ra ngoài.
Hứa Nam Nam ngồi không nhàm chán, dứt khoát xem sách ở bên trong tủ sách của Lâm Thanh Bách.
Ngoại trừ sách về tư tưởng chính trị này nọ, còn có một ít sách ngoại ngữ, anh Lâm hiểu biết quả thực không ít. Ngoài sách vở, trên bàn sách còn đặt không ít báo chí, được xếp chồng ngay ngắn chỉnh tề. Hứa Nam Nam cầm lên nhìn qua, rất nhiều chỗ dùng bút máy màu xanh để gạch ngang.
Cô đang muốn nhìn kỹ xem chỗ được gạch ngang đó thì Lâm Thanh Bách đã bưng một cái khay lớn đi vào, bên trên khay gỗ lớn được xếp mấy chén đĩa.
Thịt kho tàu, nửa con gà quay, còn có cải muối chua.
Hứa Nam Nam nói: "Cũng không phải ăn tết, làm thịt với đồ ăn nhiều như vậy làm gì."
Lâm Thanh Bách cười một cái rồi đi ra ngoài lại, rất nhanh anh đã quay lại, lần này là bưng một cái đĩa, bên trên có một cái bánh bao to, ở giữa bánh bao điểm một cái chấm đỏ.
Đóng cửa lại, hai người ngồi xuống vây quanh cái bàn vuông nhỏ.
Lâm Thanh Bách nhướng mày nhìn cô: "Chưa từng thấy em bất cẩn như vậy, ngay đến sinh nhật mình cũng không nhớ."
"Sinh nhật?"
Hứa Nam Nam nhớ lại, thật sự đúng là chưa từng có chuyện đón sinh nhật như này. Kiếp trước cô là cô nhi, không ai mừng sinh nhật cho cô, bản thân cô cũng không muốn đón sinh nhật. Sau khi tới đây, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng chưa từng được mừng sinh nhật, thế nên tự nhiên cô cũng không có ý thức này.
Cho nên hôm nay, cô thật sự đúng là chưa từng nghĩ tới việc mừng sinh nhật cho mình.
Lâm Thanh Bách cười nói: "Anh tìm ông hỏi rồi, ông thấy ngày tháng trên sổ hộ khẩu của em. Anh cũng không biết có đúng không, dù sao cứ dựa theo đó để mừng sinh nhật đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận