Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 641

Hứa Mai Tử tỏ vẻ công chính nói: "Hôm qua tôi vốn muốn tìm cán sự Vu để hỏi về chuyện học tập, kết quả lại nhìn thấy chị ấy đặt thứ gì đó trông vàng lấp lánh vào trong ngăn kéo. Mặc dù tôi chưa trải sự đời, cũng biết vàng bạc châu báu gì đó đều không phải là thứ tốt đẹp gì, giấu thứ đồ này chính là phạm pháp."
Nghe thấy Hứa Mai Tử nói vậy, Hứa Nam Nam lập tức bĩu môi, mấy ngày này cô quả thật vì chuyện học tập nên thường xuyên là người rời khỏi văn phòng ủy ban mỏ cuối cùng. Nhưng Hứa Mai Tử tìm cô hỏi về chuyện học tập là chuyện không thể nào. Quan hệ của Hứa Mai Tử và cô như thế, còn có khả năng tìm cô hỏi chuyện này à?
Hơn nữa cái gì mà vàng lấp lánh chứ, cô phải ngốc bao nhiêu mới có thể nghịch vàng nghịch bạc trong văn phòng.
Có điều Hứa Mai Tử dám làm như vậy, chắc chắn là đã động tay động chân làm cái gì đó rồi. Có lẽ là đã thật sự đặt thứ gì đó vào trong ngăn kéo của cô. Hơn nữa còn là Hứa Mai Tử tự mình đặt vào.
Mánh khóe này rất cấp thấp, nhưng bây giờ không phải là lúc nghiên cứu kỹ chuyện này. Lúc này chỉ cần tìm được đồ ở chỗ của cô là cô có mọc trăm cái miệng cũng không nói rõ được.
Bên trên đã không truy cứu chuyện trước đó của cô, cho nên dù Hứa Mai Tử có làm chuyện như vậy thì cũng không sao.
Nhưng Hứa Nam Nam không muốn Hứa Mai Tử được như ý. Cho dù đến lúc đó cô vì nguyên nhân đặc thù nên được bên trên bảo vệ, thì Hứa Mai Tử cũng sẽ vì có công báo cáo mà không có tội gì, trái lại còn được chỗ tốt.
Cô đi đến bên cạnh ngăn kéo: "Đồng chí Hứa Mai Tử, cô có dám chịu trách nhiệm với những gì mình nói không? Ngậm máu phun người là phải chịu trách nhiệm, nếu như cô vu oan cho tôi. Cô có thể gánh vác hậu quả không?"
"Tôi ăn ngay nói thật, không có cái gì gọi là vu oan cả." Hứa Mai Tử giễu cợt.
"Nếu như trong ngăn kéo không có đồ như cô nói, đương nhiên là cô vu oan tôi. Có điều tôi vẫn phải hỏi lại, lát nữa trong ngăn kéo không có đồ thì cô sẽ không lục soát cả người tôi, hoặc là mang người đến nhà tôi đấy chứ? Tôi không thể dựa vào một lời của cô mà để cô đến nhà tôi hù dọa người nhà tôi được. Hứa Mai Tử, cô còn chưa đủ tư cách đâu!"
Hứa Mai Tử nghe thế, cắn răng nói: "Không cần đi chỗ khác, hôm qua tôi nhìn thấy cô khóa đồ ở trong ngăn kéo."
Hứa Nam Nam hừ một tiếng: "Được, tôi cũng muốn xem thử trong ngăn kéo của tôi có thứ gì."
Cô từ từ mở ngăn kéo ra, thò một bàn tay vào. Làm ra vẻ như đang lục đồ: "Ở đâu, ở chỗ nào?"
"Giả vờ giả vịt." Hứa Mai Tử đi đến, trực tiếp lục lọi trong ngăn kéo của cô.
Kết quả lục hết mà cũng không thấy thứ nào cả.
Không chỉ có cô ta kinh ngạc, trong mắt Hứa Nam Nam cũng hiện lên sự kinh ngạc. Vừa nãy cô cũng thật sự là không tìm được thứ gì.
Động tác lục lọi đồ của Hứa Mai Tử càng ngày càng điên cuồng, cô ta lật tung toàn bộ lên, cuối cùng rút cả ngăn kéo ra, chuẩn bị đổ xuống đất.
"Bừa bãi!"
Quản lý mỏ Cao đứng ở cửa nổi giận nói.
"Đang làm gì đây, coi ủy ban mỏ thành chỗ nào thế hả, còn lục lọi đồ đạc trong này, làm loạn hết cả lên!" Tiếng quản lý mỏ Cao vang vọng, giọng ông ta rất tức giận, trên mặt là sự uy nghiêm trước đó chưa bao giờ có.
Hứa Mai Tử giật thót, bàn tay đang cầm ngăn kéo run lên khiến ngăn kéo rơi xuống mặt đất. Đồ vật bên trong cũng rơi tung tóe ra, trong đó có một ít tài liệu, hai bản ghi chép và hai cây bút chì.
Tất cả mọi người đều trừng to mắt để nhìn, nhưng không thấy vàng bạc lấp lánh mà Hứa Mai Tử nói đâu cả.
Sắc mặt Hứa Mai Tử trở nên trắng bệch. Không thể nào, tối hôm qua cô ta nhìn thấy Hứa Nam Nam đi rồi mới len lén vào phòng làm việc của ủy ban mỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận