Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 718

"Chị ta quan trọng thế sao. Anh vì chị ta mà bỏ cả chuyện cưới xin. Cao Kiến Quốc, anh có ý gì đây?"
"Ý tôi là như thế đấy. Làm cho tốt việc của cô đi." Cao Kiến Quốc nheo mắt, bước tới rồi đẩy cô ta xuống ghế, cúi đầu nhìn cô ta chốc lát rồi mới rời khỏi phòng.
Bây giờ là lúc làm việc, trở về sẽ xử lý cô ta sau.
"Nam Nam, cô còn ba ngày nữa là sẽ kết hôn rồi à." Buổi sáng nọ có người trêu Hứa Nam Nam.
Trên bàn làm việc của Hứa Nam Nam có đặt một cuốn lịch. Hứa Nam Nam đã khoanh tròn ngày cưới lại. Mọi người trong văn phòng đều biết rõ ngày cô kết hôn.
Hứa Nam Nam cười, trong lòng thấy vui sướng nhưng vẫn hơi chút căng thẳng. Nếu kết hôn ở thời đại này, sau này có gia đình, sinh con…
Hiện tại, cô đã rất ít nghĩ về tương lai nữa rồi. Khi nhớ lại, những ký ức đó dường như cũng càng ngày càng xa xôi như một giấc mơ.
Lại nhìn người ở bên mình và môi trường xung quanh mình, thấy như thế này cũng không tồi. Nỗ lực cùng với mọi người để cùng nhau nhìn thấy đất nước này dần mang diện mạo trong ký ức. Có lẽ vào ngày đó, khi mái tóc cô đã bạc phơ thì cũng không có vẻ đáng sợ như vậy nữa.
Buổi sáng không có bao nhiêu việc. Buổi trưa ăn cơm, khi Hứa Nam Nam bưng bát cơm thì Lưu Song Song cũng vội cầm hộp cơm cùng cô đi đến nhà ăn.
Nhiệm vụ của cô ấy bây giờ chính là bảo vệ mục tiêu ở hầm mỏ cho đến khi cấp trên tiếp tục phái người qua.
Cả hai người vừa định đến nhà ăn thì gặp Lý Tĩnh và Lưu Xảo.
Hứa Nam Nam không thèm đưa mắt nhìn hai người bọn họ, cô đi thẳng đến nhà ăn.
"Nam Nam à, cháu giúp chút đi mà, cùng gia đình ăn một bữa cơm thôi có được không?" Lưu Xảo lo âu đi theo sau lưng Hứa Nam Nam và hét lên. Chẳng mấy chốc đã vòng đến trước mặt chặn đường Hứa Nam Nam lại.
Lưu Song Song vội vàng chắn ở trước người cô: "Mấy người muốn làm gì vậy, còn muốn động tay động chân à."
"Đồng chí, đồng chí đừng hiểu lầm. Chúng tôi không phải muốn động tay gì cả. Nam Nam là cháu gái ruột của tôi, tôi chỉ muốn mời nó ăn bữa cơm mà thôi."
Lưu Xảo cười ôn hòa và nói. Trước mặt người ngoài bà ta luôn tỏ ra ôn hòa, khiến người ta không thể nghĩ khác. Nhưng Hứa Nam Nam và Lưu Song Song đều thừa biết bà ta, sắc mặt hai người đều khó chịu.
"Tôi không cần phải ăn cơm cùng với mấy người. Tốt nhất hai người hãy tránh ra đi. Đồng chí Lý Tĩnh, đồng chí cũng không muốn để chủ nhiệm Hứa đuổi đồng chí về quê chứ." Hứa Nam Nam nhìn Lý Tĩnh.
Bị Hứa Nam Nam gọi thẳng tên, trong lòng Lý Tĩnh có chút khó chịu. "Mẹ, mẹ không có ý xấu gì cả, thím ba của con nói muốn mời con ăn bữa cơm thôi mà, cũng đâu phải chuyện xấu phải không?"
Bà ta cũng không có cách nào khác. Nhà chú ba tìm đến tận nơi, con rể đó của bà ta cũng là người hữu dụng, lại có lòng muốn làm hòa. Nhưng Nam Nam không đồng ý, bây giờ bọn họ nói ăn bữa cơm thôi cũng được, chuyện đơn giản như vậy có gì mà không đồng ý được cơ chứ.
Hứa Nam Nam thấy phản cảm khi thấy bộ dạng này của bà ta. Đang muốn kéo Lưu Song Song rời đi. Thì Lưu Xảo đã đỏ cả mắt: "Nam Nam, cháu hãy thương lấy Mai Tử. Danh tiếng của nó bây giờ không tốt, nếu không còn gì hết nữa thì những tháng ngày sau này sống tiếp thế nào đây. Người yêu của nó cũng nói rồi, nếu bữa cơm này không thành thì sẽ chia tay Mai Tử, không kết hôn với nó nữa. Còn nói công việc và hộ khẩu của Mai Tử sau này cũng sẽ không còn nữa. Mai Tử bây giờ không dễ dàng, cháu hãy giúp nó với. Thím bảo đảm, ăn bữa cơm này xong thì sau này sẽ không đến làm phiền cháu nữa."
Nghe thấy Lưu Xảo nói vậy, Hứa Nam Nam cười lạnh lùng, nói: "Không ăn nổi một bữa cơm thì muốn chia tay với Hứa Mai Tử. Người yêu như thế mà mấy người cũng coi như bảo bối à."
Bạn cần đăng nhập để bình luận