Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 496

Người học sinh đó làm như vậy là vì tình yêu. Nhưng con trai của ông cũng tận tay đưa những người đó đến nơi mà bọn họ nên đến. Cháu nói xem, ở trong chuyện này, ai mới là người xấu? Dù sao thì ở trong chuyện đó, ai trong bọn ông cũng đều cảm thấy đối phương mới là người xấu."
"Anh ấy..." Hứa Nam Nam khẩn trương nuốt nước bọt. "Con trai của ông, tên là gì ạ?"
"Hạ Lâm." Thầy Hạ nhìn cô.
"Nam Nam à, nó có thật sự chính trực hay không, hẳn là cháu cũng rõ. Đừng vì một điểm này của thằng bé mà phủ nhận toàn bộ con người của nó."
Hạ Thu Sinh đứng dậy, giống như chuẩn bị ra ngoài làm việc. Hứa Nam Nam cũng đứng dậy theo, trong đầu cô giờ phút này đang rất rối loạn.
"Nam Nam à, hãy sống thật tốt, con người đều có mặt tốt và mặt xấu, lựa chọn như thế nào vẫn phải xem ở cháu. Có lẽ là thằng bé không phải là người tốt, nhưng đối với cháu, nó là người tốt."
Khi Hứa Nam Nam đi rồi, Hạ Thu Sinh lại thở dài. Tiểu Lâm à, cha chỉ có thể giúp con đến đây thôi. Tính tình này của con cũng nên có người trói buộc rồi.
Lúc ra khỏi nông trường, là chủ nhiệm Khưu tiễn cô ra ngoài.
Có thể là vì đã cầm một số thứ nên thái độ của ông ấy với Hứa Nam Nam khá tốt. Hứa Nam Nam muốn biết địa chỉ cụ thể của nơi này, nói là để sau này dễ bề gửi đồ đến, đến lúc đó còn nhờ chủ nhiệm Khưu nhận giúp.
Chủ nhiệm Khưu đương nhiên nghe hiểu ý trong đó.
Ông ấy cười híp mắt nói: "Không có gì, chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, không phiền."
Trong lòng hai người đều hiểu mà không nói ra.
Khi rời khỏi nông trường, thời gian đã không còn sớm, nếu đi bộ đến thành phố thì phải đi rất lâu. Hứa Nam Nam bèn dứt khoát đi đến nhà đại đội trưởng ở thôn Hạ Loan phía trước xin tá túc.
Có lẽ là vì trước đó đã nhận đồ của Hứa Nam Nam nên người nhà của đại đội trưởng rất hoan nghênh cô. Hơn nữa, Hứa Nam Nam còn đem theo một ít trứng gà đến, càng làm cho vợ của đại đội trưởng cười đến không khép được miệng.
Biết Hứa Nam Nam đến đây để công tác, hơn nữa còn là công nhân trong thành phố, cả nhà lập tức chiêu đãi Hứa Nam Nam như khách quý.
Vợ của đại đội trưởng không nỡ lấy ra lương thực tinh chế mà Hứa Nam Nam cho mọi người ăn. Lúc ăn cơm, cô ấy nấu cho Hứa Nam Nam một bát bánh canh và cũng chỉ có một phần như vậy. Ba đứa nhỏ trong nhà đều không được ăn. Lo lắng bọn tre thòm thèm muốn ăn, cô ấy còn đặc biệt để ba đứa ra ngoài ăn cơm.
"Đồng chí à, em ăn nhiều vào. Không biết thức ăn ở vùng nông thôn chúng tôi có hợp với khẩu vị của em hay không?"
Vợ của đội trưởng cười ha hả nói.
Hứa Nam Nam nhìn đồ ăn trong bát và mỉm cười: "Em không thích ăn thứ này lắm, đưa cho bọn nhỏ ăn đi, em ăn chút cháo rau là được." Cô nói xong thì gọi mấy đứa nhỏ vào và chia bánh canh trong bát cho bọn trẻ.
Vợ của đội trưởng thấy Hứa Nam Nam như vậy thì hơi ngượng ngùng: "Đồng chí, em, sao em... Ôi, đồng chí à, em là người tốt."
Thời buổi này, nào có ai miếng ăn đến miệng rồi còn nhường cho người khác cơ chứ. Cũng là vì hai năm trở lại đây đã khấm khá hơn một chút, nếu là lúc trước thì ngay cả đất cũng phải ăn chứ đừng nói là bát bánh canh này.
Hứa Nam Nam bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn xem, người ta dễ thỏa mãn biết bao. Cô chỉ nhường một bát bánh canh thôi mà người ta đã coi cô là người tốt. Ở tương lai, chẳng còn ai thèm một bát bánh canh như vậy.
Người chưa từng trải qua gian khổ như cô sao có thể hiểu được cách nghĩ của những người này. Trước đây, dù có nghe nhiều chuyện nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi thì cũng không chân thật bằng cảm nhận lúc này đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận