Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 304

Có cấp dưới chuyên cần cầu tiến như vậy, trong lòng trưởng ban Tiêu như được an ủi: "Người trẻ tuổi có tinh thần xông pha như vậy là tốt nhưng nhiệm vụ công tác lần này đã sắp xếp xong cả rồi, có điều có một hạng mục hơi xa một chút, tôi thật sự không yên tâm."
Hứa Nam Nam nghiêm túc nói: "Trưởng ban Tiêu, bây giờ đất nước thái bình, trên đường của rơi không ai nhặt, xã hội hài hòa. Tôi cảm thấy đi xa cũng không có gì không thuận tiện. Hơn nữa, bây giờ phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, tôi không thể để cho người ngoài cười bộ phận vật tư chúng ta nuôi người rảnh rỗi được. Trưởng ban cứ sắp xếp cho tôi đi, nhiệm vụ gì tôi cũng có thể nhận. Bảo đảm hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ."
"Được được được, cô đã nói đến vậy, ta còn có thể không để cho cô đi sao?"
Trưởng ban Tiêu buồn cười. Còn định chăm sóc đứa trẻ này một chút, thế mà người ta lại không cần.
Đưa một đơn xin đặt mua hàng trong tay cho Hứa Nam Nam, Hứa Nam Nam nhìn một chút, phía trên là đơn đặt mua một ít linh kiện máy móc cơ giới. Những thứ này đều là máy cơ giới khai thác quặng cần dùng, chẳng qua là hiện tại trình độ trong nước về phương diện này có hạn, cho nên không dễ tìm mua.
"Đơn mua này tôi cũng ém xuống một thời gian rồi, mỗi lần bọn họ đi công tác, tôi cũng bảo bọn họ thuận tiện nghe ngóng thứ này, nhưng mà luôn không có tin tức. Nếu bây giờ cô đi công tác, tôi cũng không sắp xếp cho cô nhiệm vụ gì khác, cô cứ đi thử vận may xem. Có thể mua được thì sẽ công lớn, sau này chúng ta ở trước mặt công nhân trong mỏ cũng sẽ có mặt mũi, không mua được cũng không có gì đáng ngại, những thứ này vốn dĩ là rất khó mua được."
Hứa Nam Nam nghe những lời này, trong lòng thấy hơi chua xót.
Những thứ này ở tương lai, cứ tìm bừa một nhà máy kim khí là có thể làm được. Bây giờ đơn vị khai thác mỏ sắt lớn trong tỉnh như mỏ sắt Nam Giang đều phải phát sầu vì những linh kiện này.
Trình độ phát triển kỹ thuật quốc nội lúc này quả thật quá thấp.
"Trưởng ban yên tâm, lần này tôi đi ra ngoài nhất định sẽ nghe ngóng kỹ càng."
Bởi vì phải đi công tác, buổi chiều Hứa Nam Nam tan làm sớm để về nhà chuẩn bị.
Trước khi đi, cô chào hỏi Chu Phương một tiếng. Hỏi chị ấy có muốn mang gì về không. Vừa nghe Hứa Nam Nam nói là sẽ đi Thượng Hải công tác, Chu Phương lập tích trở nên phấn khích: "Muốn muốn, ở đây sắp sửa nóng rồi, nghe nói váy liền ở Thượng Hải rất đẹp, mua cho chị một cái đi, chị muốn một cái váy kẻ ô màu xanh lam. Cả giày da nữa, phải là da xịn."
Nói rồi lập tức trở về phòng làm việc tìm những đồng chí khác ở ủy ban để mượn phiếu công nghiệp và phiếu vải.
Lúc đi ra, sau lưng lại có thêm cả hai nữ đồng chí, cả hai cũng muốn mua váy. Cũng hết cách, phòng làm việc có một người thích làm đẹp cũng tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với những đồng chí khác.
Hứa Nam Nam không nói hai lời, trực tiếp cầm phiếu vải. Trong lòng nghĩ bụng, tiện thể mình cũng mua mấy đôi giày da để đi. Giày da bây giờ là giày da thật, không giống hàng nhái số lượng lớn sau này. Đâu có cách nào, bây giờ kỹ thuật hàng nhái vẫn chưa đạt tới trình độ của tương lai, giá vốn làm giả quá cao, còn không bằng bán da thật.
Ừ, tốt nhất là nên thu mua một ít da thật về, chưa cần nói đến việc bán lấy tiền, sau này cô cũng sẽ có chỗ sử dụng đến.
Rời khỏi ủy ban, cô đi đến nhà ăn. Nơi đây cũng tính như là nhà mẹ của cô, phải quan tâm bọn họ.
Nghe nói Hứa Nam Nam phải đi công tác, đầu bếp Đỗ lại đi lấy phiếu lương thực toàn quốc tới. Có bao nhiêu đổi bao nhiêu.
Hứa Nam Nam cũng không thiếu chút phiếu lương thực này, số phiếu lần trước cô đổi vẫn chưa dùng hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận