Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 84

Lưu Xảo vội vàng bảo: “Nhỏ Hai, thím Hai chỉ tùy tiện nói thôi, cháu không thích đi thì không ai có thể để cháu đi.”
“Vậy lúc đầu cháu không muốn ra đồng thì sao? Mười tuổi đã bắt đầu ra đồng rồi, bà còn nói cháu làm ít, ăn cơm cũng không cho cháu ăn no.” Hứa Nam Nam uất ức nói.
“Được rồi, mấy người còn có gì để nói? Hai chị em Nam Nam sống thế nào, chúng tôi đều là người sáng suốt, nhìn thấy hết. Bình thường cũng không thể dính dáng tới chuyện nhà mấy người, nhưng mấy người để hai đứa nhỏ ra ngoài vào nửa đêm. Làm ra chuyện như vậy, một người ngoài như tôi cũng không nhìn nổi.” Tống Quế Hoa tức giận nói.
Hứa Căn Sinh đứng bên cạnh nhìn tình hình, cảm thấy vô cùng nhức đầu. Hắn ta vẫn đang nói chuyện xây dựng đồng ruộng đây, sao lại phải xử lý chuyện nhà ông Hứa nữa.
“Khụ khụ, nếu không thì chờ lát nữa hãy nói chuyện này?”
Hứa Căn Sinh muốn giảng hòa.
“Chú Căn Sinh, hôm nay cháu cũng không muốn ầm ĩ, cháu và thím Quế Hoa đến cũng chỉ muốn xử lý một chuyện, chính là chuyển công điểm của cháu ra khỏi nhà, sau này chia lương thực thì đưa luôn cho cháu, bất cứ ai cũng không được lấy.”
Hứa Nam Nam cực kỳ nghiêm túc mà nói.
Cô thật sự không muốn tiếp tục ầm ĩ chuyện này, dù sao cô sẽ không trở về nữa. Ầm ĩ thế nào cũng khiến nhà ông Hứa bị người ta nhắc mấy câu thôi, không bị làm sao cả, lãng phí thời gian. Hơn nữa cô còn lo nhà ông Hứa không chịu nổi áp lực dư luận, đến lúc đó sẽ ép cô và Tiểu Mãn trở về.
Hứa Căn Sinh nhìn cô, trong lòng suy nghĩ tính khả năng của chuyện này. Dù sao bây giờ chia lương thực theo hộ khẩu, mặc dù công điểm của Hứa Nam Nam là của bản thân cô. Nhưng cô chưa thành niên, không thể tự lập gia đình, đương nhiên lương thực sẽ chia cho nhà ông Hứa.
“Tôi nói này đội trưởng Hứa, chuyện này có gì đâu để nghĩ, không thể để chị em Nam Nam chỉ làm việc mà không ăn cơm chứ.” Lần này Tống Quế Hoa đã quyết định giúp chị em Hứa Nam Nam, cho nên rất ra sức.
“Không được, đó chính là lương thực của chúng tôi.” Trương Thúy Cầm lập tức phản đối.
Mặc dù công điểm của Hứa Nam Nam không nhiều, lương thực được chia cũng chỉ đủ cho một người ăn. Nhưng mà Hứa Nam Nam ăn ít, bình thường còn có thể dư lại, con ruồi nhỏ thì cũng là thịt.
Lần này mấy người khác của nhà họ Hứa không phát biểu ý kiến, dù sao lương thực đều do bà Hứa quản lý, cho dù phản đối hay không phản đối, thì cũng không phải là chuyện mà họ quản lý được.
Hơn nữa ngoài Trương Thúy Cầm, thật sự không có ai thèm chút lương thực của Hứa Nam Nam. Dù sao bản thân họ không cần lo cho con cháu. lương thực trong nhà cũng miễn cưỡng có thể sống qua ngày.
Những người khác của nhà họ Hứa không lên tiếng, sự phản đối của Trương Thúy Cầm cũng có hơi vô dụng.
Nhất là những bà con khác cũng không nhìn nổi, cảm thấy bây giờ chị em Nam Nam không ở nhà nữa, lại vẫn đòi chia lương thực cho nhà, thế không phải ép đứa bé tới con đường chết sao?
“Không phải bây giờ đã nói rồi sao, làm nhiều thì được nhiều, ai làm thì ăn. Nam Nam làm việc, thì nên có lương thực, không cần nói nữa.” Có người mở miệng nói.
“Nếu không thì để Nam Nam về nhà, chuyện này sẽ không thành vấn đề.”
“Hình như Nam Nam không vui, vừa nãy Trương Thúy Cầm còn muốn để con bé đến căn cứ đồng ruộng nữa.”
Những người này vừa nói, Hứa Căn Sinh càng nhức đầu. Con người hắn ta dễ lung lay, người khác càng nói, hắn ta càng khó quyết định, hắn ta khổ sở nói: “Nam Nam à, hộ khẩu của cháu vẫn ở nhà.”
Đây thật sự là vấn đề, sau này nếu người nhà ông Hứa muốn số lương thực này, hắn ta không cho đưa thì người ta sẽ có lý do, đây là người trong hộ khẩu nhà họ, sao lại không đưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận