Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 460

Lâm Thanh Bách nhìn môi cô nhớ lại sự mềm mại vừa nãy, đôi mắt đen nhánh lấp lánh, anh cúi đầu chuẩn xác đáp lên đôi môi đỏ hồng kia.
Hứa Nam Nam cảm nhận được mình bị một hơi thở lạ lẫm bao lấy, vừa có chút không thở nổi, lại có chút lâng lâng. Giống như càng lúc càng say...
Không biết qua bao lâu bọn họ mới tách ra.
Gương mặt Hứa Nam Nam nóng hầm hập, theo bản năng nắm chặt tay lại… Cảm thấy có gì không đúng, cô cúi đầu nhìn, bảo bối giá trị nghìn vàng trên tay đã bị mồ hôi làm ướt. Trong đó có một tờ đã mềm nhũn.
Lại nhìn Lâm Thanh Bách tràn đầy tình yêu trước mặt, cô không nhịn được siết nắm đấm đấm nhẹ anh mấy cái. Đồ phá của, có biết thứ này đáng giá bao nhiều tiền không hả.
Có thể nói trước một tiếng rồi hôn không hả, dù sao cũng phải đặt bảo bối xuống đã rồi mới hôn chứ.
Lâm Thanh Bách cho rằng cô bị hôn nên không vui, lập tức sốt ruột, đang chuẩn bị dỗ dành thì nghe thấy cô nói: "Trả lại tem cho em, trả lại tem cho em!"
Lâm Thanh Bách nín lặng.
Lâm Thanh Tùng phát hiện anh cậu ta hôm nay không được bình thường. Vậy mà lại cầm gương của cậu soi, hơn nữa còn thỉnh thoảng sờ môi mình. Sau đó lại ngẩn người, một lúc sau lại cười.
Rất là không bình thường, cũng không biết cán sự Vu làm gì mà lại biến anh cậu ta trở nên như này.
Lúc quay về nhà Hứa Nam Nam vẫn còn đang tiếc con tem của mình.
Lúc cầm lấy tem cô đã nghĩ xong hết rồi, trước tiên sẽ không bán con tem này. Nếu như sau này không đến lúc thực sự cần phải tiêu tiền thì sẽ giữ lại. Dù sao đây là đồ quý nhất mà Lâm Thanh Bách tặng mình, giữ lại sau này truyền cho đời sau của mình. Nói với bọn nó, nhìn xem, đây là tín vật định tình của ông cháu tặng đấy, đáng giá biết bao.
Bây giờ thì tốt rồi, hai tờ nhăn nheo, một tờ trong đó còn thiếu mất góc.
Sửa lại con tem, vẫn là dáng vẻ nhăn nhúm đó, cô đau lòng mấy giây rồi dứt khoát đặt vào trong Taobao.
Nửa đêm, Hứa Nam Nam bị tiếng ting ting trong đầu đánh thức.
Cổ Lỗ Sĩ: Con tem kia, là thật à?
Hứa Nam Nam mơ mơ màng màng liếc nhìn tin nhắn, bực bội gửi một tin nhắn qua: "Tôi từng bán đồ giả sao? Đây là hàng không bán, đang nghỉ ngơi, đừng làm phiền."
Thoát ra, ngủ tiếp.
Xa phía bên kia, một người trẻ tuổi nào đó buồn bực nhìn bức ảnh trên cửa hàng Taobao. Mặt mày ngẩn ngơ.
Lý Uyển thật sự chuẩn bị rời đi, lần này đi đến Nam Giang không chỉ là vì đón Lâm Thanh Tùng quay về, mà cũng là vì hàn gắn lại quan hệ với Lâm Thanh Bách. Nhưng bây giờ xem ra hỏng bét hết cả. Bây giờ đứa nhỏ Thanh Tùng này cũng lớn rồi, bà ta cũng không quản nổi. Còn Thanh Bách thì lòng dạ sắt đá.
Bà ta nghĩ, cảm thấy tự mình ra mặt vẫn không đủ, phải quay về bàn bạc với anh Lâm một chút.
Còn về Thanh Bách và đứa con gái của Lý Tĩnh cũng không cần phải gấp. Bây giờ bọn họ còn chưa kết hôn được, vẫn còn thời gian. Không cần phải gây khó dễ với Thanh Bách về mặt này để đến lúc đó một chút tình cảm cuối cùng cũng không còn.
Lý Uyển nghĩ thông suốt thì càng thêm rõ ràng, thậm chí cảm thấy trước khi đi mình vẫn còn có thể cải thiện mối quan hệ với hai đứa con một chút. Sáng sớm đi tìm hai người, muốn hẹn người một nhà cùng ăn một bữa cơm.
Kết quả gõ cửa nửa ngày cũng không có ai ra mở cửa.
Vợ cục trưởng Cao ra ngoài đổ chậu nước tiểu, nhìn thấy bà ta đang gõ cửa, cười nói: "Chắc chắn là ra ngoài rồi, gần đây mỗi ngày hai anh em bộ trưởng Lâm ra ngoài sớm lắm."
Trông thấy bà ấy bưng chậu nước tiểu, trong lòng Lý Uyển có chút không thoải mái, cười cười xoay người đi.
Vợ cục trưởng Cao nhìn chậu nước tiểu trong tay mình, buồn bực nói, hai anh em bộ trưởng Lâm cũng không để ý này mà.
Lúc quay về nhà, sắc mặt Lý Uyển vẫn không tốt. Cảm thấy hai anh em đang tránh mặt bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận