Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 397

"Anh ấy bị đói đến ngất đấy, để tổ chức quyên góp lương thực cho hầm mỏ mà mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, lúc này lại chưa ăn gì cả, thế làm sao mà chịu nổi được đây."
Là giọng hét lên của Hứa Mai Tử.
"Ôi chao, đói đến ngất đi sao, nhanh cho anh ta ăn gì đó đi." Có người nói ngay lập tức.
Hứa Nam Nam và Chu Phương sững sờ. Chu Phương nhỏ giọng: "Không phải chứ, trưa hôm qua chị còn thấy anh ta lén ăn trứng gà đấy."
Giả vờ.
Hai người nhìn nhau.
"Cán sự Vu, bên này có đồng chí đói đến ngất xỉu vì hầm mỏ, sao chị còn có thể tiếp tục ăn vậy?" Hứa Mai Tử đột nhiên hét lên với Hứa Nam Nam.
Chị ta biết chuyện lần này Hứa Nam Nam cũng tham gia cuộc tuyển chọn công nhân viên tiên tiến. Hứa Nam Nam từng được biểu dương vài lần, lần này cũng có hy vọng, chị ta không muốn Ngô Kiếm bị Hứa Nam Nam chèn ép nên khi thấy Hứa Nam Nam ngồi ở bên kia, chị ta dứt khoát hét lên. Để cho mọi người thấy được sự máu lạnh vô tình của cô.
Hứa Nam Nam cảm thấy mình đúng là ngồi không cũng trúng đạn. Vốn dĩ còn muốn ngồi xem Ngô Kiếm diễn kịch, bây giờ thì hay rồi, người ta không để cho cô xem. Được thôi, không cho xem nữa thì tôi cũng đến diễn thôi.
Hứa Nam Nam vội vàng bưng bát đĩa trên bàn lên: "Ôi trời, cán sự Ngô bị làm sao vậy, tôi cũng vừa bị dọa sợ đấy. Người bị đói ngất không thể ăn được những món ăn khô, lúc trước tôi cũng từng ngất xỉu vì đói nên tôi biết phải làm thế nào." Vừa nói dứt lời, cô lấy một bát canh đến: "Mau tránh ra nào." Một tay đẩy Hứa Mai Tử ra, bảo mọi người đứng xung quanh tránh ra, một tay nắm mũi của Ngô Kiếm: "Ai đó nhanh đến giúp tôi mở miệng anh ta ra với."
Ngay lập tức có một người tốt bụng chạy đến giúp đỡ, nắm chặt lấy quai hàm, miệng của Ngô Kiếm được mở ra. Hứa Nam Nam nhanh chóng trút canh vào miệng anh ta.
"Khụ khụ…"
Nước canh vừa xuống, Ngô Kiếm ho khụ khụ tỉnh lại, miệng không ngừng thở ra: "Nóng, nóng quá."
Thấy anh ta tỉnh lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Nam Nam áy náy nói: "Cán sự Ngô, xin lỗi anh nhiều, vì gấp quá nên tôi không kịp chờ cho canh nguội, anh đỡ hơn chưa, có cần thêm chút cho anh không? À đúng rồi, anh còn phải cảm ơn đồng chí này đấy, trong bát người ta còn thừa lại một chút cơm, đã vào bụng anh luôn rồi."
Ngô Kiếm vừa nghe được câu này, vẻ mặt lập tức trở nên giống như đã ăn phải ruồi bọ.
Cô quay lại nhìn chủ nhân của bát cơm nói: "Thật ngại quá đồng chí, vừa nãy tôi hơi nóng vội nên đã dùng bát và cơm của anh, thế này nhé, anh cứ lấy thức ăn trong bát của tôi đi."
Vốn dĩ đồng chí này vẫn còn đang đau lòng về chút thức ăn còn lại trong bát của mình, vừa nghe được Hứa Nam Nam nói như vậy thì có phần ngượng ngùng: "Không cần đâu, tôi ăn ít một chút cũng không sao."
"Làm thế sao được." Hứa Nam Nam nháy mắt với Chu Phương, Chu Phương nhanh chóng bưng bát của Hứa Nam Nam qua, đưa thức ăn chưa động đến, chuyển sang bát của đồng chí đó: "Vẫn chưa động đũa đâu, anh đừng khách sáo."
Đồng chí này nhìn thấy thức ăn trong bát thì đỏ mặt, lại không nỡ trả lại. Buổi tối có thể lấy về cho mấy đứa trẻ trong nhà ăn.
Mọi người bên cạnh nhìn thấy Hứa Nam Nam làm vậy thì đều cảm thấy cô gái này thật sự hào phóng, một chút cơm thừa thôi mà đổi lại một bát thức ăn lớn như vậy. Còn là vì cán sự Ngô nữa.
Một lát sau Ngô Kiếm cũng đã hòa hoãn trở lại, sắc mặt u ám nhìn Hứa Nam Nam.
Hứa Mai Tử cũng tức giận, tay nắm lại thành đấm, chị ta cũng không ngờ con nhóc nuôi heo ở quê này lại nham hiểm như vậy. Chẳng trách ngay cả mẹ chị ta cũng nói con nhóc này đã thành tinh rồi.
Hứa Nam Nam nhìn hai người đó rồi nói: "Cán sự Ngô, anh nên giữ gìn sức khỏe đấy, đừng để ngất xỉu nữa, nếu như không đủ thức ăn, thì anh ăn phần ăn của tôi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận