Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 159

Đừng thấy chỉ là trung cấp chuyên nghiệp, lúc này giá trị của trung cấp còn cao hơn cấp ba, bình thường đơn vị tuyển dụng sẽ tuyển học sinh trung cấp chuyên nghiệp.
Còn sinh viên đại học, Hứa Nam Nam không dám nghĩ tới. Bây giờ cô chỉ muốn nghiêm túc làm việc trên mỏ, không định đi thi đại học. Phải biết qua thêm khoảng bốn năm, đại học sẽ phải nghỉ học. Nếu cô đi thi đại học, thì đúng lúc đuổi kịp khi đó, đến lúc đó cô vẫn chưa tốt nghiệp, trường học lại nghỉ, thứ chờ đợi cô chính là... lên núi xuống làng.
“Cô gái nhỏ cũng rất tự tin đó, chuyên ngành này không dễ học.” Cô giáo phụ trách nhận học sinh nhìn chuyên ngành mà Hứa Nam Nam kê khai, nhắc nhở.
“Em thấy một đồng chí trên mỏ chúng ta học chuyên ngành này, nghe nói rất hay.”
“Trình độ học vấn trước đó của em là gì?”
“Chưa kịp tốt nghiệp trung học.” Hứa Nam Nam nói dối: “Trong nhà nhiều trẻ con, nhiều gánh nặng, em phải nuôi em gái nhưng em cũng muốn học tập. Chờ em học xong kiến thức, em muốn góp một phần công sức cho xã hội chủ nghĩa.”
Cô giáo vui mừng gật đầu: “Suy nghĩ này rất tốt, chăm chỉ học thì chuyên ngành này cũng không tính là khó, không biết thì hỏi thêm là được.”
Ghi danh, cầm sách vở, Hứa Nam Nam vô cùng hớn hở, cách mục tiêu của mình lại tiến thêm một bước.
Trước đây cô từng thi kế toán để đi làm thêm, trở về tự đọc sách là được. Tranh thủ kỳ thi cuối kỳ lấy được bằng tốt nghiệp, chờ cuộc thi tuyển nhân viên vào năm mới, cô có thể tham gia cuộc thi. Chờ thi đậu nhân viên chính thức, cô sẽ chuyển hộ khẩu tới thành phố, sau đó đi mua nhà.
Lúc này giá nhà là bao nhiêu? Hình như tiền trong tay chưa đủ, Hứa Nam Nam đột nhiên nhận ra tiền mua nhà của mình vẫn chưa gom đủ.
Tiền trong tài khoản Taobao đủ cho cô ăn uống, cũng có thể mua đồ đổi tiền, nhưng lần lượt lấy chút đồ ra để đổi, hình như không đủ lắm. Hơn nữa còn phải nghĩ cách để nguồn gốc khoản tiền của mình được chính đáng, dù sao rất nhiều người trong mỏ biết rõ gốc gác của cô.
“Nam Nam, em về thật đúng lúc, vừa nãy bên khoáng ủy có người đến hỏi chuyện đấy.” Hứa Nam Nam mới vừa đi vào phòng bếp, một người chị làm việc trong nhà ăn lớn tiếng hô lên.
Những người khác cũng đều nhìn qua bên này. Lúc này vừa mới ăn bữa trưa xong chưa được bao lâu, trong nhà ăn cũng chẳng có việc gì, mọi người túm tụm lại một chỗ nói chuyện. Nhưng rõ ràng là bầu không khí hôm nay có chút không đúng lắm.
Đầu bếp Đỗ bụng bự chắp tay sau lưng đi về phía bên này: “Nam Nam, đợi lát nữa cháu cứ thật thà nói chuyện.”
Hứa Nam Nam có hơi khó hiểu. “Đầu bếp Đỗ, xẩy ra chuyện gì sao ạ?”
“Cũng không biết là ai rảnh rỗi, báo cáo chuyện ngày hôm qua ở nhà ăn với khoáng ủy, còn viết một bức thư báo cáo nặc danh gì đó, tiêu đề là ‘Cái đuôi của chủ nghĩa tư bản lẩn trốn trong nhà ăn’, lúc chú biết phong thư này, cũng bị dọa cho một trận, còn tưởng rằng có người báo cáo nhà ăn của chúng ta, kết quả là người ta báo cáo việc ngày hôm qua chị Tiêu bảo cháu cho thêm thức ăn. Nói cái gì mà chuyện này sẽ phá hoại sự hài hòa của xã hội một cách nghiêm trọng, phá hoại việc xây dựng xã hội, là khối u ác tính của chủ nghĩa tư bản trà trộn vào xã hội xã hội chủ nghĩa. Vậy đó, người của khoáng ủy đặc biệt đến nhà ăn của chúng ta để điều tra việc này.”
Đầu bếp Đỗ nói xong thì thở dài, có hơi bất lực nhìn Hứa Nam Nam: “Nam Nam à, việc này chúng tôi cũng muốn giấu, không muốn gây ồn ào lớn, nhưng mà hôm đó có nhiều người nhìn thấy như vậy…Chúng tôi cũng chỉ có thể nói thật, bên chỗ mẹ cháu có thể sẽ bị ảnh hưởng đôi chút.”
Hứa Nam Nam nghe xong những việc này liền biết rằng bức thư ngày hôm qua của mình đã có tác dụng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận