Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 588

Hứa Nam Nam suýt nữa đã không nhận ra.
Cũng may mắt của bà Ngụy không được tốt, lúc này cũng không nhìn thấy, nếu không sẽ vô cùng đau lòng.
Ngụy Tiểu Đông nhìn thấy sau ót bà nội đang bị băng, lập tức lao tới chỗ giường bệnh, ôm chân của bà khóc lớn: "Bà nội, là cháu bất hiếu, là cháu không có triển vọng. Hu hu…"
Bà cụ nghe thấy tiếng nói của cháu mình, kích động ôm cháu trai khóc lớn, tay vẫn đang lần mò trên người cháu trai nhà mình, muốn xem xem cậu ta có bị thương ở đâu không.
Hứa Nam Nam không chịu nổi cảnh tượng này, đi ra ngoài phòng bệnh.
Lâm Thanh Bách cũng theo cô ra ngoài, hai người đứng ở lối đi. Hứa Nam Nam không biết Lâm Thanh Bách đã biết được bao nhiêu. Cô liếc nhìn anh, chột dạ hỏi: "Sao anh có thể cứu được người ra ngoài, cậu ta đã nói gì?"
Lâm Thanh Bách tựa lưng vào tường, mắt nhìn cô chằm chằm: "Cậu ta nói cậu ta đưa một bộ trang sức bằng vàng cho người yêu của cậu ta. Bộ trang sức cổ đó có cả bộ. Kết quả người yêu của cậu ta lấy được đồ lại quay sang tố cáo cậu ta, nói trong nhà cậu ta có những thứ này."
Hứa Nam Nam nghe thế, thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô luôn cho rằng mình đã bị lộ gì đó, hoá ra Ngụy Tiểu Đông bị trúng mỹ nhân kế.
Lúc con người ta va phải tình cảm, quả nhiên là lúc dễ trở nên ngu muội nhất.
Cô có hơi chột dạ nhìn Lâm Thanh Bách: "Chuyện đó, anh cứu cậu ta ra ngoài, không gặp chuyện gì chứ?"
"Vẫn ổn, trong nhà cậu ta cũng chỉ có một món đó thôi, hơn nữa cũng đã đưa cho người yêu rồi, trái lại cũng không phải tội gì quá lớn." Lâm Thanh Bách nói một cách hời hợt, Hứa Nam Nam lại cứ luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như thế.
Vừa nghĩ bây giờ còn chưa đến thời điểm đó, nếu không thì Ngụy Tiểu Đông cho dù có ra được thì e rằng sau này sẽ trở thành đối tượng để đả kích.
Chỉ là sau này, giao dịch giữa cô và Ngụy Tiểu Đông sẽ không thể thực hiện được nữa.
Thôi, nếu quả thật không được vậy thì cứ như những gì Ngụy Tiểu Đông đã nói. Đến chợ đồ cũ mua đồ nhái, sau đó bỏ lên cửa hàng Taobao, xem có thể lừa được tên ngốc nào không.
Hai người đang nói chuyện, Ngụy Tiểu Đông đã dỗ bà Ngụy ngủ, lúc này ra ngoài tìm bọn họ.
Đến cửa, cậu ta định quỳ xuống với Hứa Nam Nam thế nhưng lại bị Lâm Thanh Bách nắm lấy cổ áo: "Bây giờ chuyện cũng đã qua rồi, đừng có làm cái vẻ này."
Nguỵ Tiểu Đông lau nước mắt: "Tôi không biết nên làm gì để cảm ơn hai người, lần này nếu như không có hai người, tôi và bà nội tôi cũng không sống nổi. Đều tại tôi cả, sao tôi lại ngu ngốc như thế chứ."
Bây giờ cậu ta cũng cảm thấy mắt mình bị mù, sao có thể nhìn trúng một người như thế chứ. Còn đưa thứ món đồ tốt như thế cho cô ta, cuối cùng lại bị cô ta bán đứng mình trong chớp mắt.
Lần này suýt nữa thì mất luôn cả mạng rồi.
Hứa Nam Nam thấy cậu ta như thế, cũng có chút thổn thức. Người anh em này thật sự đã bị đả kích không nhẹ.
Thế nhưng cậu ta bị đánh thành ra như thế vẫn không khai cô ra, cũng xem như có nghĩa khí.
"Được rồi, sau này sống đàng hoàng để bà nội cậu được sống tốt đẹp đi đi."
Ngụy Tiểu Đông nói: "Sau này, tôi không dám tìm những nữ đồng chí có dáng vẻ xinh đẹp nữa đâu." Nhìn mặt của Hứa Nam Nam, cậu ta lại có chút lúng túng: "Tôi không có nói cô…"
Hứa Nam Nam: "…"
Mất đi một chưởng quỹ biết nhìn hàng, lại trải qua chuyện như thế, Hứa Nam Nam không dám có suy nghĩ khác nữa. Lần này có Lâm Thanh Bách ở đây, nếu như không có anh, e rằng cô và Ngụy Tiểu Đông sẽ vô cùng thê thảm.
Nhưng càng nghĩ như thế, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Trước đó cô luôn cụp đuôi làm người, vô cùng thành thật, kết quả lại bị người ta kiếm chuyện. Có thể thấy không ít người thành thật không thể may mắn thoát khỏi được.
Vẫn phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, để người khác không dám động đến cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận