Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 281

Sáng hôm sau còn chưa kịp ra ngoài, bà Vu đã mang bánh bao và cháo đến.
Lo lắng hai đứa nhỏ không có thời gian nấu nướng, sẽ bị đói.
Hứa Nam Nam nhìn những món bà Vu mang đến, lòng trở nên phức tạp hỗn loạn.
Trước đây điều cô ngưỡng mộ nhất là khi bạn học cùng lớp được có người mang đồ ăn đến cho. Còn oán trách đồ ăn trong nhà không ngon thế nào, nhưng lại không biết rằng có những người ngay cả bữa ăn dở của gia được còn không thể ăn.
Cũng không nói cảm ơn, cô nhận lấy bánh bao của bà Vu, ăn nó trên chiếc bàn nhỏ ở trong sân. Cắn được hai ngụm, cô cười nhìn bà Vu. "Bà nội, bánh bao này ngon quá."
Bà Vu sửng sốt một chút, môi run run hai cái sau đó mới híp mắt nói: "Ăn ngon là tốt rồi, ngày mai bà lại làm cho bọn cháu ăn."
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp Hứa Nam Nam được ăn bữa sáng do "người nhà" nấu, sự thèm ăn của Hứa Nam Nam tăng vọt. Cô và Hứa Tiểu Mãn cùng ăn sạch cháo và bánh bao không còn lại gì.
"Chị ơi, bữa nào chúng ta làm bánh bao cho bà nội ăn đi chị."
Vừa rồi nghe thấy Hứa Nam Nam đổi cách gội, cô bé cũng thay đổi cách gọi theo. Cảm thấy gọi ra cũng không ngượng nghịu cho lắm.
Hứa Nam Nam mím môi cười: "Sau này còn nhiều cơ hội, không chỉ làm bánh bao, còn có thể làm sủi cảo, nấu canh… tay nghề của chị giỏi lắm đấy."
Hứa Tiểu Mãn nghe vậy, miệng cũng bắt đầu chép chép trông mong.
Sáng sớm vừa đến hầm mỏ, Chu Phương ở văn phòng ủy ban mỏ nhìn thấy Hứa Nam Nam đi ngang qua, chị ấy chạy lại vài bước để truyền đạt tin tức nhỏ với cô.
Hứa Nam Nam không hề có hứng thú đến chuyện của gia đình họ Hứa, nhưng Chu Phương nói rất phấn khởi, cô cũng nghiêm túc lắng nghe.
Cuối cùng, Chu Phương hít một hơi nói: "Tối hôm qua mọi người không ai được ngủ ngon, sau cùng vẫn là chủ nhiệm Hứa qua nói gì mới nín khóc. Đêm hôm, tiếng nghe nghe đáng sợ lắm. Hồi nãy quản lý Lý còn phải gọi chủ nhiệm Hứa sang vì chuyện khiếu nại đấy. Em nói xem việc này ầm ĩ đúng thật là khó coi."
Hai người còn đang nói chuyện thì Hứa Kiến Sinh từ văn phòng ủy ban mỏ đi ra, nhìn thấy Hứa Nam Nam, hắn ta lập tức quay đầu sải bước rời đi.
Hứa Kiến Sinh không về phòng, mà lại đến ký túc xá.
Hai mắt Lý Tĩnh sưng to như quả óc chó, khi thấy hắn ta đi tới thì cô ta còn cảm thấy có chút hờn giận..
Ở nhà xảy ra việc lớn như vậy, một người đàn ông như anh ta nói đi là đi luôn, không thèm quản gì hết.
Hứa Kiến Sinh rút ra một điếu thuốc, ngồi ở mép giường, cũng không dỗ dành cô ta, đợi đến lúc Lý Tĩnh sắp không nhịn được nữa, hắn ta nói: "Cô thu dọn đồ đạc đi, qua hai ngày nữa chúng ta về quê."
Trái tim Lý Tịnh đột nhiên thít lại: "Về quê làm gì? Tôi không về." Nếu để bà cụ biết chuyện thì chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
"Cô không phải chê chỗ này ở chen chúc khó chịu sao? Về quê ở đi, ở đó rộng rãi."
"Hứa Kiến Sinh, anh định đuổi tôi về quê à?" Lý Tĩnh tức đến nỗi hô thẳng họ tên hắn ta.
"Anh có lương tâm không vậy, mấy năm nay tôi làm trâu làm ngựa cho nhà họ Hứa các anh, sao anh lại đối xử với tôi như vậy?" Cô ta tủi thân chảy nước mắt. Dáng vẻ ấy trông rất đáng thương.
Hứa Kiến Sinh nhìn dáng vẻ này của cô ta, trong lòng cũng rất khó chịu.
Bao nhiêu năm làm vợ chồng, chắc chắn là hắn ta có thích Lý Tĩnh. Vào lần đầu tiên gặp nhau, hắn ta đã cảm thấy người phụ nữ này khác với những người phụ nữ ở nông thôn khác, phóng khoáng và cũng xinh đẹp. Rất giống những người phụ nữ trên thành phố.
Khi biết đây là vợ mình, trong lòng hắn ta vui mừng khôn xiết.
Người ta cứ tưởng hắn ta sẽ không về nữa, còn bằng lòng gả cho hắn ta, tấm lòng chân thành biết bao.
Mấy năm nay hắn ta cũng sẵn lòng đối xử tốt với Lý Tĩnh, mọi việc trong nhà đều để cô ta làm chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận