Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 586

Cao Kiến Quốc vốn cũng không có chứng cứ gì, chỉ muốn đưa người tới đây nên tìm đại một lý do. Bây giờ biết người ta có người yêu như thế, sau này cũng không thể động tay động chân được, cũng chỉ có thể từ bỏ ý định.
Không còn suy nghĩ như thế, đương nhiên cũng không cứ nắm mãi không buông.
Ông ta cười một tiếng: "Được rồi, nếu đã là người nhà của cán bộ, vậy chắc hẳn không có vấn đề gì. Tôi cũng không hỏi nữa."
Chương Lỗi dàn xếp: "Đúng thế người anh em à, coi như xong đi vậy, chủ nhiệm Cao cũng không dễ dàng gì. Cả ngày phải tổ chức cho mọi người học tập tư tưởng tiến bộ, vừa vất vả công lao lại lớn, biết bao nhiêu người ghi nhớ ông ấy đấy."
Lâm Thanh Bách cười ôn hòa nhìn Cao Kiến Quốc: "Nếu chủ nhiệm Cao đã nói thì không thành vấn đề, thế tôi đưa người yêu của tôi đi đây. Hy vọng có cơ hội mời chủ nhiệm Cao uống trà."
Nói xong lập tức kéo Hứa Nam Nam ra ngoài, Chương Lỗi ở lại hàn huyên thêm mấy câu, sau đó mới đuổi theo sau.
Cao Kiến Quốc xoa xoa bả vai và eo mình, nhìn ra ngoài cửa với ánh mắt u ám.
Bên ngoài, ba người ra khỏi sân, sắc mặt u ám của Lâm Thanh Bách bỗng chớp mắt một cái lại trở thành lo lắng nhìn Hứa Nam Nam: "Thật sự không sao đó chứ?"
Hứa Nam Nam lắc đầu: "Chỉ thấy tên kia không phải người tốt lành gì, cứ nói mấy lời uy hiếp em." Nhớ tới bộ dạng kia là cô lại cảm thấy chán ghét.
Trong mắt Lâm Thanh Bách thoáng vẻ lạnh lùng: "Không sao, người này cũng chỉ bay nhảy được ở tỉnh, quay về Giang Nam sẽ không sao đâu." Nam Giang chính là địa bàn của anh, không một ai có thể làm thế với Nam Nam.
Chương Lỗi than thở vỗ vai Lâm Thanh Bách: "Lần này cậu đắc tội với tên tiểu nhân này rồi."
Hứa Nam Nam có chút lo lắng: "Thế phải làm sao bây giờ?"
"Sợ cái gì, không phải có mang theo súng sao, bây giờ lập tức trở vào bắn chết anh ta." Chương Lỗi chỉ về phía sân.
Lâm Thanh Bách liếc nhìn anh ta, cũng không để tâm đến dáng vẻ làm bộ làm tịch của anh ta, kéo Hứa Nam Nam đi tiếp.
Chương Lỗi cười cười đuổi sát phía sau.
Bởi vì vội nên Chương Lỗi mượn một chiếc xe Jeep, xe đang dừng ở ven đường, ba người bước lên xe. Chương Lỗi phụ trách lái xe, Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách ngồi ở ghế sau.
Ngồi vào xe, Chương Lỗi bắt đầu nói tới chuyện của Cao Kiến Quốc, anh ta biết Lâm Thanh Bách chắc chắn sẽ phải chỉnh đốn ông ta, phải làm ổn thỏa công tác tình báo.
"Chắc chắn có chỗ dựa phía sau, nếu không cũng không thể hung hăng phách lối như thế được. Bình thường tác phong làm việc cũng không tốt lắm, âm thầm để mắt tới không ít đồng chí nữ. Nhưng tạm thời vẫn còn biết chừng mực, không dám động tới người thân của cán bộ, dân địa phương có gốc gác cũng không dám động vào, chỉ ức hiếp những người không có ai bảo vệ."
Hứa Nam Nam đến từ huyện Nam Giang nhỏ bé, vậy thì không có gốc gác cũng không có người bảo vệ ở tỉnh này.
Lâm Thanh Bách im lặng không lên tiếng.
Hứa Nam Nam nhìn anh, có hơi muốn nói tới chuyện của Ngụy Tiểu Đông, lại nhìn thấy Chương Lỗi ở trước mặt, thế nên cũng không tiện nói ra.
Cô cảm thấy chắc chắn chuyện này không thể giải quyết đơn giản như thế được, phải làm rõ chuyện phía Ngụy Tiểu Đông. Hơn nữa cô cũng phải biết rõ việc rốt cuộc người ta biết được bao nhiêu chuyện của mình.
Nếu không những chuyện đó đều sẽ là quả bom "nổ" hẹn giờ.
Chương Lỗi đưa hai người tới một quán cơm ở tỉnh dùng bữa trưa.
Dáng vẻ của anh ta thật thà chất phát, đối xử với Hứa Nam Nam cũng như anh cả vậy, chu đáo niềm nở. Nếu không phải Hứa Nam Nam nhìn thấy dáng vẻ lắt léo của anh ta ban nãy, thật sự không thể đoán được tên này có bản tính thế nào.
Lâm Thanh Bách không nhìn nổi: "Buổi chiều anh không bận gì à?"
Chương Lỗi biết mình đang bị người ta ghét bỏ, cười cười: "Bận chứ, nhưng đây chẳng phải là lần đầu tiên cậu đưa em dâu tới dùng cơm với tôi sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận