Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 497

Giống như cô và Lâm Thanh Bách, hoàn cảnh sống của hai người khác nhau, cô không có cách nào biết được thế giới nội tâm của anh đang nghĩ gì và lằn ranh đạo đức của anh ở nơi đâu. Nhưng vì cô không biết nên dường như lại có chút hiểu.
Anh không vĩ đại, quang minh và đúng đắn như cô vẫn nghĩ. Nhưng ai có thể nói anh là người xấu đây.
Anh chẳng qua chỉ một người có lòng riêng, không hề quang minh chính đại, thậm chí còn là một người tốt có chút xảo quyệt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Nam Nam ngồi nhờ xe của đại đội trưởng để vào thành phố. Rốt cuộc mục đích của chuyến đi lần này vẫn là ra ngoài mua sắm, Hứa Nam Nam đi đường vòng đến thành phố Đông Dương và chọn mua vật tư dựa trên đơn hàng sẵn có. Sau khi gửi hàng ở bưu cục xong, cô không thu gom vật tư khắp nơi như trước nữa mà trực tiếp về Nam Giang.
Đến Nam Giang vẫn là buổi sáng, Hứa Nam Nam cảm thấy tinh thần rất tốt nên trực tiếp đến hầm mỏ làm việc.
"Nam Nam đi công tác một chuyến mà tinh thần lẫn khí sắc đều tốt hơn nhiều nha."
Sáng sớm chị Liễu vừa thấy Hứa Nam Nam đã cười tủm tỉm nói.
Tiểu Trương yếu ớt chống lên bàn với khuôn mặt phờ phạc: "Cũng là đi công tác như nhau, thể lực của tôi lại không bằng một cô gái nhỏ. Không được, chuyến công tác xa lần sau đừng ai giành với tôi đấy."
"Đồng chí Tiểu Trương, cậu định trốn đám cưới của đồng chí Lý Vĩ Minh đấy à. Mặc kệ cậu đi nơi nào, tiền mừng là không thể thiếu đâu đấy."
Chị Liễu trêu ghẹo nói.
Nghe chị Liễu nói vậy, Hứa Nam Nam ngạc nhiên nhìn Lý Vĩ Minh: "Đám cưới của anh chị đã chọn được ngày rồi à?" Không phải trước đó chỉ có một mình Lý Vĩ Minh bận rộn, còn Chu Phương vẫn còn do dự sao?
Lý Vĩ Minh nghẹn đỏ mặt: "Khụ khụ, đã chọn được rồi, là cuối tháng này."
Bây giờ đã là trung tuần của tháng này, rất nhanh sẽ đến cuối tháng thôi. Hứa Nam Nam không ngờ mình mới ra ngoài một chuyến mà ở nhà đã thay đổi nhiều như vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ đó của Lý Vĩ Minh, Hứa Nam Nam cũng thấy vui thay anh ấy. "Chúc mừng nhé."
trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.
"Cảm ơn." Lý Vĩ Minh đỏ mặt cúi đầu.
Giờ ăn trưa, Chu Phương ngồi bên cạnh Lý Vĩ Minh với vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, Hứa Nam Nam ngồi ở đối diện hai người suýt chút nữa bị rọi cho mù mắt.
"Hai người quyết định ngày cưới lúc nào vậy? Em mới ra ngoài mấy ngày chứ mấy."
"Hai ngày trước." Chu Phương bình tĩnh nói, trong khi khuôn mặt của Lý Vĩ Minh ở bên cạnh đã đỏ bừng. Anh ấy vội vàng cúi đầu như thể sợ ai giành mất cơm của mình, sau đó thì chạy biến.
Để lại Hứa Nam Nam buồn bực nhìn Chu Phương: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Chu Phương thở dài: "Ban đầu chị cũng không định kết hôn, cảm thấy không tự do. Nhưng hai ngày trước, đứa em trai con mẹ kế đến tìm chị gây chuyện, nó nói trong nhà hết tiền rồi, tìm chị để đòi tiền và phiếu lương thực. Đừng nhìn dáng vẻ nho nhã thường ngày của Lý Vĩ Minh mà lầm, anh ấy đã khiến cho thằng nhãi xấu xa đó ngoan ngoãn dễ bảo ngay trong tích tắc. Chị bèn nghĩ nếu mình kết hôn với anh ấy hình như cũng được lắm. Chúng ta không thể lúc nào cũng chỉ chăm chăm vào điểm tốt của người đó, nếu không tốt thì không cần nữa. Dù sao thì chị cũng thấy cơm ăn áo mặc cũng chẳng quan trọng bằng việc anh ấy đối xử tốt với chị."
"Lý Vĩ Minh rất tốt, hai người nhất định sẽ hạnh phúc." Hứa Nam Nam cười nói, cô chợt nghĩ đến bản thân và Lâm Thanh Bách. Không phải trước đây cô toàn nghĩ đến mặt tốt của anh, thậm chí còn cảm thấy anh giống như anh hùng tuyệt thế cưỡi trên áng mây ngũ sắc.
Vì thế khi phát hiện anh không giống với tưởng tượng của mình, cô lập tức cảm thấy vị anh hùng này đã rớt xuống khỏi thần đàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận