Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 94

Tháng trước bọn trẻ không trở về nhà, con cũng là người làm mẹ, trong lòng cũng nhớ thương con mà, tại sao cô ta có thể đi, còn con thì không thể đi chứ.”
Trương Thúy Cầm nói rồi òa khóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Lỗi Tử đáng thương của con, cả tháng không gặp mẹ ruột, cũng không biết thằng bé nhớ con đến thế nào.”
Bà Hứa bị cô ta ồn ào đến nỗi đầu óc choáng váng. Bà ta đập bàn, không vui nói: “Đi cả rồi thì ai làm việc, tôi nói chuyện cô còn không nghe, phản cả rồi!”
Lúc này Hứa Kiến Hải mới nói: “Mẹ, tính tình Thúy Cầm chính là như vậy, mẹ đừng tức giận nữa. Cô ấy thật sự nhớ con trẻ, không thì thế này đi, con sẽ làm việc nhiều hơn một chút để cho Thúy Cầm đi thăm mấy đứa trẻ. Nếu không thì đến lúc đó, em dâu ba đi rồi, Mai Tử và Long Long nhìn thấy mẹ đến, còn Hồng Hồng và Lỗi Tử nhà con lại không nhìn thấy, nhất định trong lòng sẽ rất buồn.”
Những này của Hứa Kiến Hải đã chạm đến trong lòng bà Hứa, bà Hứa không thương con dâu, cho dù có thích Lưu Xảo thế nào đi nữa, bà ta cũng không thể thương người con dâu Lưu Xảo này, nhưng bà ta thương cháu trai. Nhất là Hứa Lỗi, đứa con trai của Trương Thúy Cầm, đó chính là cháu đích tôn của bà ta mà.
Tình cảm của bà Hứa với mấy người con trai cũng bình thường, trong lòng luôn cảm thấy con trai nên phụng dưỡng và lo ma chay cho bà ta, đó chính là trách nhiệm của bọn họ, cũng chính là mục đích mà bà ta sinh ra những đứa con trai này. Nhưng mà cháu trai thì không giống vậy, đó là đứa trẻ bà ta nhìn thấy nó chào đời, là con cháu đời sau của nhà họ Hứa.
Không muốn để cháu trai và cháu gái tài giỏi buồn, bà Hứa vẫn cắn răng quyết định, để Lưu Xảo và Trương Thúy Cầm cùng đi.
Còn để cho Trương Thúy Cầm đi một mình…Bà Hứa không dám có suy nghĩ này.
Ngày hôm sau, Trương Thúy Cầm và Lưu Xảo không ra đồng, bọn họ cùng nhau xuất phát đến thành phố.
Sau khi Tống Quế Hoa biết được chuyện này thì vội đi lên núi tím Hứa Nam Nam nói chuyện này. “Nam Nam, cháu nói xem cháu có cần đến thành phố tìm cha mẹ cháu nói chuyện không, không thì đen cũng bị bọn họ nói thành trắng đó.”
Lúc người nhà họ Hứa bảo Lưu Xảo và Trương Thúy Cần đến thành phố, không cần nói thì ai cũng biết là vì cái gì. Chẳng phải là đang lo lắng lúc Hứa Kiến Sinh trở về nhà, biết được con gái không còn ở cùng một cuốn sổ hộ khẩu, đến lúc đó hắn ta sẽ làm ầm lên sao.
Đi trước để đổ hết mọi trách nhiệm lên trên người hai chị em Hứa Nam Nam đây mà.
Hứa Nam Nam vừa cắt cỏ heo xong, đang cho heo ăn, Hứa Tiểu Mãn ở bên cạnh giúp đỡ.
Nghe thấy Tống Quế Hoa nói đến chuyện này, Hứa Nam Nam cũng ngây ra một lúc, rồi lập tức lắc đầu: “Cháu không đi.” Người nhà họ Hứa làm việc này, cũng sớm này trong dự đoán của cô. Nhưng mà cô không hề nghĩ nhiều. Trước kia sở dĩ cô diễn kịch trước mặt Hứa Kiến Sinh là bởi vì cô đang ở nhà họ Hứa, thân cô thế cô, không còn cách nào khác. Nhưng bây giờ đã khác rồi, cô đã không còn là người nhà họ Hứa rồi, Hứa Kiến Sinh cũng không quản được cô nữa. Cô không muốn đến chõ mũi vào.
“Cháu, đứa nhỏ này, ông bà nội cháu là ông bà nội cháu, nhưng cha mẹ cháu là cha mẹ ruột của cháu. Dù họ có thế nào đi nữa thì họ cũng không thể đối xử với cháu như ông bà nội cháu được.” Tống Quế Hoa cũng không mong rằng hai đứa trẻ này thật sự không qua lại với cha mẹ ruột của chúng nữa.
Cho dù đôi vợ chồng Hứa Kiến Sinh có thế nào thì đó cũng là cha mẹ ruột, trong lòng sẽ luôn thương yêu con gái mình, dù là ít một chút, nhưng cũng đỡ hơn là không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận