Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 293

"Tay nghề của Nam Nam nhà chúng ta thật tốt." Bà Vu ăn một miếng cá và nói. Chỉ nhìn bề ngoài của món cá này thôi đã thấy không giống với món mà đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh làm rồi. Không giống với cá kho hay cá chiên dầu, trên bề mặt món cá này có mấy sợi gừng băm và vài tép tỏi, còn có thêm mấy miếng củ cải đỏ, đỏ này, trắng này, vàng này, chỉ nhìn thôi đã thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
"Sau này Nam Nam có đến nhà người khác thì tôi cũng không lo lắng." Bà ấy cười tủm tỉm nói, cười híp cả mắt nhìn cháu gái lớn mới nhận.
Vu Đông Lai cũng đang ăn đậu hủ Ma Bà, nghe được lời này thì nhíu mày: "Con bé mới đến nhà chúng ta thôi, sao lại đi nhà người khác rồi. Mấy nữ đồng chí mấy người đó, cả ngày toàn nghĩ gì đâu đâu."
"Tôi là đang suy nghĩ cho Nam Nam đấy, Nam Nam cũng sắp mười bảy rồi." Mười tám, mười chín tuổi là độ tuổi có thể gả chồng rồi, không phải là có thể kết hôn rồi sao?
Giống với hầu hết các người lớn khác khi suy nghĩ cho con cháu nhà mình, bà Vu cũng bắt đầu buồn phiền.
Mặc dù Vu Đông Lai không thích nghe lời này, nhưng ông ấy cũng phải thừa nhận rằng cháu gái nhà mình không giữ mãi được.
Hứa Nam Nam có chút dở khóc dở cười khi nghe hai cụ nói về việc dựng vợ gả chồng sau này của mình, trong lòng muốn phản bác rằng cô vẫn còn là trẻ vị thành niên đấy, bây giờ nói đến chuyện này có phải là quá sớm rồi hay không.
"Ông nội bà nội à, cháu vẫn còn nhỏ mà, ít nhất cũng phải ở nhà nuôi thành bà cô đã."
"Nam Nam nói đúng lắm, dù có nuôi thành bà cô cũng không sợ, trong nhà cũng không thiếu phần ăn này." Vu Đông Lai tán thành nói.
Bà Vu lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ này của lão già nhà mình không đúng, đàn ông quá sơ ý. Việc lớn cả đời của Nam Nam vẫn phải dựa vào bà ấy nhọc lòng thôi. Ngày khác bà ấy phải nhìn xem quanh đây có con cái nhà nào thành thật và đáng tin cậy hay không.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Hứa Nam Nam bèn đề nghị ông Vu và bà Vu dọn qua đây sống chung với cô và em gái. Khi biết hai cụ muốn dọn qua đây, cô đã bắt đầu thu xếp phòng ở từ sớm. Hơn nữa, trước khi dọn đến đây, phòng ở đã được quét dọn sạch sẽ. Rèm cửa sổ và cửa chính cũng đã treo lên, mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy.
"Không vội, chúng ta mở một bàn tiệc trước, để người khác đều biết nhà chúng ta đã có thêm hai cháu gái, sau đó hẵng chuyển nhà." Bà Vu cười nói.
Hứa Nam Nam thấy khó hiểu: "Tại sao không thể chuyển qua đây sớm một chút ạ?"
Bà Vu chỉ cười mà không nói, Vu Đông Lai nói: "Ông và bà Vu chuyển qua đây thì nhà ở bên đó sẽ bị người khác im hơi lặng tiếng chiếm mất mất. Đến lúc đó, chúng ta đã nhường nhà rồi mà còn không đòi được chỗ tốt. Chúng ta phải nói trước cho mọi người biết rằng chúng ta phải chuyển ra ngoài, để người ta còn có chuẩn bị."
Chuẩn bị cái gì, đương nhiên là chuẩn bị muốn nhà của chúng ta.
Người nào người nấy đều gấp gáp muốn căn nhà ở bên kia, ai còn hơi sức nhìn chằm chằm căn nhà này nữa.
Ngày mai Hứa Nam Nam phải đi làm, nên tiệc rượu lần này phải chờ đến tối mới có thể tiến hành.
Bà Vu cũng không để Hứa Nam Nam phải nhọc lòng về chuyện này, bà ấy bảo Vu Đông Lai đi chợ đen mua lương thực tinh chế về, chuẩn bị gói một bữa sủi cảo chay, và xào thêm mấy món ăn.
Về phần bữa ăn có quy cách như ngày hôm qua thì bà Vu không dám để người ngoài ăn, cũng không phải là không nỡ, chủ yếu là vì không muốn chọc người khác đỏ mắt ghen tị.
Hứa Nam Nam cũng không khách sáo với hai ông bà, nay đã là người một nhà, khách sáo lẫn nhau lại thành xa cách. Dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội hiếu thảo với hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận