Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 732

Nhưng đáng tiếc là Cao Kiến Quốc vẫn tưởng bản thân là người phụ trách chủ yếu của nhiệm vụ lần này, được tổ chức liên lạc lại sau nhiều năm bị vứt bỏ và định giao cho ông ta trách nhiệm nặng nề. Cao Kiến Quốc vẫn cho rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này thì có thể thăng quan tiến chức. Kết quả bản thân chỉ là một con cờ bị tổ chức mà ông ta tin tưởng ném ra ngoài, còn là quân cờ phế.
Hứa Mai Tử, Lý Tĩnh, Lưu Xảo cùng liên đới với ông ta cũng bị tình nghi là có dính líu tới đặc vụ của địch. Tuy rằng đã điều tra, ba người nhà họ Hứa mặc dù không biết chuyện, nhưng rốt cuộc cũng có liên quan trong chuyện này nên đã bị khống chế.
"Và cả nhà họ Tôn."
Hứa Nam Nam kinh ngạc nói: "Tôn Hỉ Mai thì sao?" Tôn Hỉ Mai và Cao Kiến Quốc thật sự liên lạc rất thường xuyên. Hơn nữa Cao Kiến Quốc còn là người của nhà họ Tôn.
"Tin tức của em bị tiết lộ, quả thật là do Tôn Hỉ Mai truyền tới thủ đô. Chỉ có điều là cô ta chó ngáp phải ruồi. Để những người có rắp tăm nghe được những lời ấy."
Những người trong bóng tối kia chỉ có thể lờ mờ biết được mấy hạng mục nghiên cứu đó, nhưng không tài nào biết được chúng là từ đâu ra. Hiện giờ chỗ nhà họ Tôn gặp họa, người có lòng đi điều tra để tìm hiểu ngọn nguồn, xâu chuỗi mọi chuyện lại, thế là tìm ra được nhân vật then chốt bên trong.
"Thật là kẻ hại người mà." Hứa Nam Nam phàn nàn.
Ở lại thêm một ngày, Hứa Nam Nam đã không chịu nổi nữa. Cô muốn về Nam Giang rồi. Trì hoãn vài ngày như vậy, cô nhớ nhà rồi. Không muốn để cho ông bà và Tiểu Mãn lo lắng.
Hơn nữa cô cũng không muốn lúc nào cũng ở chỗ này, luôn cảm thấy không yên tâm.
Sau khi Lâm Thanh Bách giúp cô đưa ra yêu cầu trở về, người phụ trách đã gặp Hứa Nam Nam vào hôm đó lại đến tìm Hứa Nam Nam để nói chuyện.
"Đồng chí Vu, chúng tôi có thể sắp xếp công việc cho cô ở thủ đô hoặc ở ủy ban tỉnh, gì cũng được."
Nếu đây là ở thế kỷ hai mươi mốt, có thể có một công việc ổn định, Hứa Nam Nam cũng có thể vui đến mức bật cười tỉnh giấc. Nhưng hiện giờ thì không được, quãng thời gian về sau, cô chỉ muốn chôn mình ở chốn Nam Giang nhỏ bé này sống cuộc sống bình thường mà thôi. Không muốn phải giày vò. Dù thế nào đi nữa, cũng phải qua một thời gian nữa rồi nói.
"Vốn tổ chức sắp xếp tôi ở chỗ nào thì tôi cũng sẽ đồng ý. Nhưng tôi lo là chỗ tôi có biến động gì sẽ ảnh hưởng đến chuyện sau này."
Đây đúng là một vấn đề. Ở chỗ nhỏ bé như Nam Giang, cô lấy đồ ra mà còn phải cẩn thận. Nếu ở trước mặt đám người trâu bò kia lén lút làm gì, cô thấy chắc cô muốn chọn rúc vào bên trong mai rùa lại quá.
Lý do này của Hứa Nam Nam hết sức quang minh chính đại, hơn nữa còn không thể phản bác được. Sau khi bên trên sắp xếp xong, vẫn đồng ý cho Hứa Nam Nam giống như trước đó. Có điều nhân viên bảo vệ phải tăng lên.
Trên đường trở về Nam Giang, Hứa Nam Nam được thả lỏng.
Tiếng ting ting vang lên trong đầu, cô ngáp một cái, tựa vào bả vai Lâm Thanh Bách nhắm mắt lại.
Trong khung đối thoại, Cổ Lỗ Sĩ gửi tin nhắn tới.
Cổ Lỗ Sĩ: "Cô đã thoát khỏi nguy hiểm rồi chứ?"
Hứa Nam Nam nhìn câu hỏi này, không biết làm sao mà có một cảm giác nước mắt lưng tròng. Từ lúc trốn đi cô vẫn luôn lo lắng sợ hãi, tinh thần khẩn trương đến mức quên mất còn có người thật lòng tin cô bị chuyện ly kỳ như việc cô bị đặc vụ bắt đi. Không chỉ vậy người đó còn cũng cấp vũ khí, giờ còn lo lắng cho cô nữa.
Cô gửi sang một biểu cảm khóc to: "Tôi ổn rồi, lần này thực sự rất cảm ơn cậu, cậu đã cứu mạng tôi, sau này cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi. Sau này nếu muốn cái gì thì nói với tôi, tôi sẽ tìm giúp cậu, miễn phí!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận