Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 749

"Trong nhà ông ấy vẫn còn con cái, nếu như bị đánh nguy hiểm đến tính mạng thì ai sẽ nuôi những đứa trẻ đó đây. Chỉ có người xấu mới làm những chuyện này. Tiểu Linh của chúng ta là một đứa trẻ ngoan, vì vậy không được làm những chuyện này nữa."
Lâm Thanh Bách nói: "Thời gian này đừng đến trường nữa, đợi trường học xử lý xong thì đi học tiếp. Em ấy còn nhỏ, không thể chống lại được xúi giục." Trẻ con thì hiểu được cái gì, còn không phải chỉ biết hùa vào thôi sao. Điều đáng sợ nhất chính là như vậy, trẻ con không phân biệt rõ đúng sai, làm chuyện xấu mà cũng không biết.
Hứa Linh nắm chặt tay Hứa Nam Nam, không dám nhìn Lâm Thanh Bách. Sợ Lâm Thanh Bách không vui sẽ bắt phần tử gây rối như cô nhóc.
Ngày hôm sau, Hứa Nam Nam đưa Tiểu Linh đến chỗ bà Vu và ông Vu, để Tiểu Mãn và cô nhóc ở nhà tự học, không đến trường nữa.
Trong nhà có thêm một đứa trẻ, tất nhiên ông bà Vu không có ý kiến. Bà Vu còn đặc biệt nấu một bữa ngon, để hai chị em vừa ăn vừa học.
Thấy Hứa Nam Nam rời đi, Hứa Linh bám vào khung cửa nhìn bóng lưng của họ.
"Đáng chết quá đi mà, nhà chúng tôi đụng chạm với ai chứ, đánh một người thành ra như vậy. Lúc trước còn giúp bọn khốn khiếp đó, đúng là vô ích mà."
Buổi chiều, khi hai chị em đang làm bài tập thì nghe thấy có người đang khóc ngoài đường. Bà Vu nghe thấy vậy thì mở cửa ra xem. Hứa Linh và Tiểu Mãn cũng đi theo bà ấy.
Chỉ thấy một người phụ nữ đỡ một người đàn ông về nhà, đầu người đàn ông bị vỡ, trên mặt toàn là vết thương, cả người bê bết trông rất thảm thiết.
"Là cậu Lý của phân xưởng." Vẻ mặt bà Vu lo lắng, cũng không dám ra ngoài.
Hai đứa trẻ nhìn thấy cảnh này thì cũng thấy kinh hoàng.
Một lúc sau, ông Vu tức giận từ bên ngoài trở về: "Toàn là đám vô lương tâm, Tiểu Lý lúc đầu tốt như vậy, điện nước nhà ai có vấn đề gì đều tìm cậu ấy. Chỉ vì trong cuộc họp mấy ngày trước cậu ấy nói gì đó thôi, thế là bị đánh thành thế này. Bà nói xem, bọn họ sao cả vậy, trước đây còn cùng nhau uống rượu đánh cờ, thế mà nói đánh là đánh."
"Còn nói gì mà là chỉ thị của ủy ban cách mạng, tôi nói nhé, nếu ủy ban cách mạng thực sự chỉ thị theo cách này thì là sai rồi." Ông Vu tức giận nói.
"Ông nói linh tinh cái gì thế." Bà Vu vội vàng đóng cửa lại, chỉ vào trán ông ấy nói: "Ông tự mà nói nhảm một mình, đừng có mà làm liên lụy bọn trẻ."
Ông Vu thế mới ngượng ngùng không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút căm giận bất bình.
Hứa Linh chột dạ nằm bò trên bàn nhìn cuốn sách.
Cô nhóc cũng biết ủy ban cách mạng, họ còn đến trường thị sát. Cô nhóc còn từng cùng mấy người cầm đầu đi gặp những lãnh đạo đó, người ta còn xoa đầu cô rồi nói cô nhóc có giác ngộ cao.
Khi ăn cơm trưa, Hứa Linh có chút lơ đễnh. Ăn cơm xong, bà Vu để hai chị em nghỉ ngơi một lúc mới tiếp tục làm bài tập.
Hai đứa nhỏ ngủ trưa.
Hứa Linh nằm trên giường một lúc lâu cũng không ngủ được, vì vậy bèn xuống giường, mặc bộ quần áo quân phục màu xanh của mình, đeo thêm cái túi vải đi ra ngoài.
Hôm qua trong trường bị Lâm Thanh Bách bắt một mẻ, thế nên hôm nay không có nhiều các hồng binh trẻ lượn lờ như lúc trước nữa. Nhưng mặc dù các học sinh đó không dám gây chuyện to, nhưng vẫn tạo ra những rối loạn nhỏ.
Văn phòng giáo viên bị làm cho lộn xộn, sách giáo khoa, tài liệu, còn có các ghi chép đều nằm rải rác trên mặt đất.
Lúc Hứa Linh bám vào cửa sổ nhìn vào bên trong, thấy mấy thấy giáo viên đều im lặng, để mặc cho đám việc học sinh đang làm loạn ở đó. Thầy Chu đau lòng nhìn bọn trẻ: "Các em học sinh, các em học sinh, các em không thể làm như vậy được. Các em vẫn còn nhỏ, vẫn là học sinh, các em nên chăm chỉ học hành. Đây là kiến thức, các em không thể chà đạp chúng như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận